Bàn Tròn Trí Mạng Full
Chương 84
CHƯƠNG 83: Đưa em đến huỳnh quang lãng mạn
Edit: Foxpii
Người chèo thuyền đứng ở đuôi thuyền nhỏ, đầu đội nón, làn da phơi nắng thành màu đồng cổ, khi nói chuyện lộ ra hai hàng răng trắng không chỉnh tề, hắn lắc lư chèo thuyền, tự hào giới thiệu quê hương mình cho người chơi.
"Trang Hương chúng tôi đời đời dựa vào nước mà sinh ra, là điển hình của vùng sông nước Giang Nam. Điểm tham quan lớn nhất của Trang Hương chúng tôi là hồ Ô Thang, hồ Ô Thang có phong cảnh hợp lòng người, cá tôm béo ngậy, chiếm diện tích rộng lớn, có khả năng phòng lụt mạnh mẽ. Cùng với hồ Ô Thang tương liên là đường sông Kì Bố Trang Hương, tổ tiên chúng tôi có thông minh nhanh nhẹn, tận dụng địa hình thay đổi để nước chảy nối liền với nhau giữa các ngôi nhà. Nhờ ân huệ của tổ tiên Thừa Trạch mà chúng tôi ra ngoài liền có thể thấy được nước, cho nên ngoài cửa mỗi nhà đều có một cái bến nhỏ. Các bà nội trợ giặt ủi hàng ngày, rửa rau, gạo, v.v. đều ở đây, thuyền qua lại cũng có thể neo đậu ở đây. Điều này không chỉ thuận tiện cho cuộc sống của chúng tôi, mà cũng có thể tận dụng tối đa không gian bên trong và bên ngoài của ngôi nhà."
Người chèo thuyền chèo thuyền nhỏ đi qua dưới một cây cầu vòm, động cầu rộng hơn một mét, tối đen mà râm mát. Người chèo thuyền thuận thế giới thiệu: "Đất đai ở Trang Hương vô cùng quý giá, so với đường thủy chi chít như sao trên trời thì đường phố của chúng tôi nhỏ hẹp hơn nhiều, vẻn vẹn chỉ có thể cho một người một trâu song song đi qua. Những con đường quanh co này được kết nối với nhau bằng cầu vòm, nhưng đối với du khách không quen thuộc với địa hình ở đây thì đi bộ ở đường phố và hẻm rất dễ bị lạc. Vì vậy, nếu khách du lịch muốn đi tham quan thì tôi khuyên bạn nên đi bộ đường thủy."
Giang Vấn Nguyên ngồi xổm xuống vị trí bên cạnh thuyền nhỏ, nhìn về phía dòng sông sâu thẳm, nước sông trong suốt. Này chỉ dựa vào tình yêu và sự bảo vệ của Trang Hương đối với môi trường là không đủ, còn phải có đường sông của Trang Hương hoặc là hồ Ô Thang, có khả năng tự phân hủy và làm sạch rất mạnh mẽ mới có thể làm cho nước sông mà mỗi nhà hộ gia đình quanh năm đều sử dụng duy trì được trạng thái trong suốt như vậy. Giang Vấn Nguyên hoàn toàn không biết gì về bối cảnh của trò chơi, liền đánh dấu trọng điểm cho hồ Ô Thang, cần phải tìm thời điểm thích hợp đến hồ Ô Thang xem một chút.
Người chèo thuyền nhỏ, cập bến một ngôi nhà dân: "Chúng ta đến rồi, mọi người lên bờ đi."
Ngôi nhà này có tường trắng ngói xanh, sử dụng gỗ thống nhất màu nâu đậm, trang trí mộc mạc duyên dáng, tổng thể làm cho người ta có cảm giác vô cùng thanh nhã. Bởi vì ở Trang Hương khí hậu ẩm ướt, cho nên khả năng thông gió của nhà dân rất tốt, từ bến sông vào nhà dân, đi qua một mảnh đất trống nhỏ, phía trước là nhà ăn và phòng khách hai tầng, hai bên là vườn nhỏ và sân khấu. Bỏ qua việc đây là không gian trong trò chơi bàn tròn thì thực sự có một loại cảm giác đang đi du lịch.
Người chèo thuyền neo đậu thuyền nhỏ ở bến tàu sau đó mới đi theo vào nhà dân: " Xin các vị khách nhân trước tiên theo tôi đến phòng khách dàn xếp ổn định, qua hai giờ nữa mới đến giờ cơm chiều. Các vị đi thuyền xe mệt nhọc, có thể ở trong phòng khách nghỉ ngơi, cũng có thể ở trong nhà dân dạo chơi một chút, hưởng thụ một chút mỹ lệ ở Trang Hương. Không phải là tôi khoe khoang, vợ tôi nấu ăn ở Trang Hương là tuyệt nhất, chắc chắn sẽ cho mọi người nếm thử các món ăn truyền thống ngon nhất ở Trang Hương, mỹ vị thì rất đáng để chờ đợi, mời mọi người tận tình chờ mong!"
Người chèo thuyền dẫn người chơi đến trước phòng khách tầng hai gạch xanh xám sau đó liền cáo từ đi làm công việc khác.
Từ sau khi Giang Vấn Nguyên thành công sửa đổi kế sách đối với kẻ phản bội, ngoại trừ người chơi tổ đội vào trò chơi thì đại bộ phận người chơi đều nguyện ý đi tìm người chơi liền kề làm đồng đội. Đánh dấu bên ngoài có thể làm cho kẻ phản bội không có nơi nào để che giấu, từ một góc độ khác là một cách tuyệt vời để xác nhận các đồng đội đáng tin cậy. Người chơi lần lượt hành động để tìm kiếm đồng đội trong vòng này của trò chơi.
Từ khi Tả Tri Ngôn chết, Giang Vấn đã không còn chủ động đi tìm mầm non thích hợp gia nhập Thanh Điểu nứa, mà cậu là người chơi có thực lực tổng hợp đứng đầu, bất kể Trần Miên có ở trong trò chơi hay không, cậu cái gì cũng không cần làm, tự nhiên sẽ có người tới tìm cậu tổ đội.
"Cái kia, xin chào đại lão, tôi là ngồi ở bên cạnh anh ở vị trí thứ hai, Cam Điềm Điềm. Tôi muốn lập đội với anh." Một giọng nói ngọt ngào vang lên bên tai Giang Vấn Nguyên. Giang Vấn Nguyên quay đầu nhìn lại, một khuôn mặt ngọt ngào ngọt ngào xinh đẹp, cô buộc đuôi ngựa thấp hai bên, ăn mặc cũng là phong cách đáng yêu, thoạt nhìn tràn đầy collagen, mười phần thiếu nữ, đang hướng Giang Vấn Nguyên lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Giang Vấn Nguyên và Cam Điềm Điềm nhìn nhau ba giây, liền xác nhận cô không phải áo giáp của Trần Miên. Nhưng đối với tuổi của Cam Điềm Điềm, Giang Vấn Nguyên nhất thời cũng không cách nào phân biệt được Cam Điềm Điềm rốt cuộc là hàng thật giá thật vị thành niên, hay là lão yêu bà thích giả bộ non nớt, liền quyết định thử cô một lần. Giang Vấn Nguyên không chút lưu tình cự tuyệt nói: "Tôi đã có đồng đội rồi, cô đi tìm người khác tổ đội đi. Nhưng mà cho dù tôi không có đồng đội, thì tôi cũng không cần loại đại tiểu thư nũng nịu như cô. Biết rõ là sẽ vào trò chơi, mà lại vì thẩm mỹ nên không muốn lựa chọn quần áo thuận tiện hành động. Quan điểm chơi trò chơi của cô, thứ lỗi tôi không thể đồng ý."
Cam Điềm Điềm rất ít khi bị đàn ông lạnh nhạt, Giang Vấn Nguyên ở trước mặt mọi người nghiêm khắc phê bình cô, làm cho cô cảm thấy vô cùng khó chịu, nụ cười trên mặt cũng không nhịn được nữa, hốc mắt cũng bắt đầu chuyển đỏ. Một loạt phản ứng ngọt ngào vô cùng tự nhiên, không giống như đang diễn kịch, tố chất tâm lý yếu ớt như vậy, không có khả năng là lão yêu bà tâm sắt thép giả bộ non nớt.
Dù sao Cam Điềm Điềm cũng xếp hạng thứ hai trong vòng tổng hợp trò chơi này, một chút đả kích nho nhỏ thăm dò đối với cô ta mà nói không tính là cái gì. Cho nên Giang Vấn Nguyên yên lặng đánh dấu vị thành niên cho Cam Điềm Điềm trong lòng, liền không để ý tới cô nữa.
Giang Vấn Nguyên không nghĩ tới Cam Điềm Điềm một chút ủy khuất cũng chịu không nổi, sau khi bị mắng lập tức sẽ trả thù. Cam Điềm Điềm chỉ vào Giang Vấn Nguyên, dùng âm lượng mà tất cả người chơi ở đây đều có thể nghe được nói: "Anh cố ý nhục nhã tôi, muốn làm tôi tức giận, thật ra là anh không dám cho tôi xem ký hiệu mà tôi đã đánh dấu trên người anh. Tôi đã thấy tay phải của anh rồi, không có dấu hiệu nào do tôi làm cả. Anh chính là kẻ phản bội!"
Người chơi ngồi trên thuyền trên sông Trang Hương hơn mười phút mới đến được nhà dân, Cam Điềm Điềm đã sớm xác nhận dấu hiệu trên tay phải của Giang Vấn Nguyên trên thuyền nhỏ, biết hắn không phải kẻ phản bội, nhưng Giang Vấn Nguyên lúc ngồi trên thuyền đưa tay phải vào sông lấy nước, không cẩn thận đã rửa sạch dấu hiệu trên tay. Cam Điềm Điềm mặc kệ Giang Vấn Nguyên có cách nào chứng minh mình trong sạch hay không, nếu Giang Vấn Nguyên dám nhục nhã cô, mặc kệ cậu có phải là người đứng đầu hay không, cô đều muốn cậu trả giá cho hành vi của mình!
Vì chứng minh cách nói của mình, Cam Điềm Điềm giơ tay phải lên, "Bàn tròn vị trí thứ ba ở đâu, đến xác nhận dấu hiệu trên tay tôi đi, có phải là dấu hiệu của cậu hay không. Trò chơi bàn tròn chỉ có một kẻ phản bội, tôi không phải là kẻ phản bội, không cần phải vu khống người khác là kẻ phản bội để rửa sạch sự nghi ngờ của họ. Vì vậy, kẻ phản bội của trò chơi này chính là người ở vị trí số một!"
Ánh mắt của tất cả người chơi đều tập trung vào Giang Vấn Nguyên, nhưng Giang Vấn Nguyên lại không hề bối rối chút nào, thậm chí cậu còn bình tĩnh phân tích tính cách Cam Điềm Điềm. Tính cách của Cam Điềm Điềm rất rõ ràng, không chịu nổi ủy khuất, có thù tất báo, đối mặt với thực lực áp chế, danh hiệu thứ nhất cô đều có thể cắn một miếng, tính cách xúc động cùng tố chất tâm lý như vậy, tựa hồ không xứng với thân phận xếp hạng tổng hợp thứ hai.
Nhưng bảng xếp hạng trò chơi bàn tròn cũng không phụ thuộc hoàn toàn vào thực lực của người chơi, còn phải xem người chơi và mức độ phù hợp của trò chơi. Tựa như vòng trò chơi cuối cùng của cậu và Tả Tri Ngôn hai năm trước, Trương Thiết Ngưu chưa từng học trung học, nếu như hắn không chết sớm thì hắn nhất định có thể sống đến khi Giang Vấn Nguyên thông quan trò chơi, bởi vì điều kiện của bản thân hắn cùng trò chơi vô cùng phù hợp. Trương Thiết Ngưu ở vòng trò chơi kia xếp hạng không thấp, tương tự, bị Giang Vấn Nguyên khiêu khích liền thiếu kiên nhẫn Cam Điềm Điềm, cô có thể xếp hạng thứ hai trong trò chơi này, ngoại trừ nhân tố thực lực ra, càng có thể là bởi vì điều kiện bản thân của cô ta cùng trò chơi vòng này vô cùng phù hợp.
Những người chơi khác không biết rằng tư duy của Giang Vấn Nguyên đã bỏ xa họ. Bọn họ đang nín thở chờ Giang Vấn Nguyên chứng minh mình trong sạch. Nếu Giang Vấn Nguyên không thể chứng minh sự trong sạch của cậu, cho dù là người chơi xếp hạng nhất tổng hợp, bọn họ tập hợp đủ lực lượng của mọi người cũng có thể giết chết cậu!
Trong số những người chơi này, một người chơi nam đã chứng kiến sự thật. Hắn đứng ra: "Các vị bình tĩnh, cũng đừng bị người ta dùng súng kích thích. Này, em gái thứ hai của bàn tròn, trước tiên em nói rõ ràng, dấu hiệu em làm rốt cuộc là gì?"
Cam Điềm Điềm có chút hoảng hốt, nhưng vẫn chết không buông lỏng, "Tôi nói thì còn có ý nghĩa sao, trên tay hắn căn bản không có dấu hiệu."
"Em không nói, chúng tôi làm sao biết được người xếp thứ nhất có phải là kẻ phản bội hay không?" Người chơi nam dừng một chút: "Đúng rồi, tôi quên tự giới thiệu, tôi là Mạc Phàm. Công việc thực tế là chuyên gia tâm lý phát hiện nói dối, nếu em muốn nói dối tôi thì phải cẩn thận một chút."
Truyện khác cùng thể loại
5 chương
131 chương
15 chương
64 chương
110 chương
115 chương









