Bàn Tròn Trí Mạng Full
Chương 81
CHƯƠNG 80: Kết thúc vòng thứ tám
Edit: Foxpii
Nguồn gốc của bản giao hưởng ngất xỉu là chương trình diễu hành của Trường Trung học Âm nhạc Thường Thanh vào mùa hè năm 1976
Dàn nhạc diễu hành đề nghị hiệu trưởng chơi bản giao hưởng của họ trong thính phòng âm nhạc của trường. Mức độ khủng khiếp của bản giao hưởng ngất xỉu không cần phải kể, Trường Trung học Âm nhạc Thường Thanh tổ chức diễu hành biểu diễn mục đích là để thúc đẩy tuyển sinh, làm sao có thể đồng ý biểu diễn bản giao hưởng ngất xỉu.
Trong thời đại đó, việc học sinh chống lại trường học là một điều rất đáng kinh ngạc và Trường Trung học Âm nhạc Thường Thanh không có lỗi trong vấn đề này. Tại sao các thành viên của dàn nhạc diễu hành lại có thể công khai phản kháng trường học một cách vô lý và dựa trên các nguồn gây ảnh hưởng tinh thần khác phát sinh từ bản giao hưởng ngất xỉu có thể được biết đến, dàn nhạc diễu hành không chỉ chơi bản giao hưởng ngất xỉu trong thính phòng âm nhạc, mà còn chơi nó khi họ diễu hành ở nơi công cộng.
Vậy ai đã ở sau lưng thúc đẩy sự ra đời và diễn tấu của bản giao hưởng ngất xỉu?
Giang Vấn Nguyên đã từng xem ảnh tập thể của dàn nhạc diễu hành trong kế hoạch biểu diễn ở văn phòng hiệu trưởng, bức ảnh tập thể này cũng là một trong những nguồn gây ảnh hưởng tinh thần. Lúc ấy Giang Vấn Nguyên chỉ lướt nhanh một lần, sau khi xác định bên trong không có Chu Chương, liền đem ảnh chụp đặt lại trong bản kế hoạch, không xem nhiều nữa. Trong quá trình này, Giang Vấn Nguyên cũng không xác nhận số người chụp ảnh tập thể, bởi vì trong kế hoạch đã ghi rõ dàn nhạc diễu hành có ba mươi thành viên.
Thế nhưng trong thính phòng âm nhạc, Giang Vấn Nguyên rõ ràng cảm giác được sự dị thường.
Trên sân khấu tổng cộng có ba mươi chiếc ghế, mỗi chiếc ghế tương ứng với một nhạc cụ có in dòng chữ "Bản giao hưởng ngất xỉu". Không nghi ngờ rằng những nhạc cụ này là nhạc cụ của dàn nhạc diễu hành. Chính vì vậy, Giang Vấn Nguyên mới phát hiện có một người bị lãng quên.
Ngoài 30 thành viên biểu diễn, dàn nhạc diễu hành còn có một thành viên chỉ huy. Trong bức ảnh tập thể của dàn nhạc diễu hành, thành viên chỉ huy này không mặc đồng phục dàn nhạc theo phong cách thống nhất với các thành viên biểu diễn, thay vào đó là mặc một bộ âu phục màu trắng và thắt nơ một cách chính thức. Người chỉ huy này bên ngoài thoạt nhìn ước chừng khoảng 25-30 tuổi, cầm một cây gậy chỉ huy trong tay, hắn hẳn là một giáo viên hướng dẫn cho dàn nhạc diễu hành.
Chỉ huy là một nhân vật linh hồn không thể thiếu của dàn nhạc, tại sao trong bản kế hoạch lại ghi là dàn nhạc diễu hành có ba mươi thành viên, chứ không phải ba mươi thành viên biểu diễn cộng với một thành viên chỉ huy?
Từ thông tin sai lệch này, có thể phân tích hai khả năng. Một, các thành viên biểu diễn đã trộn lẫn với một vật thể không xác định; hai, nguồn gốc của bản giao hưởng ngất xỉu là từ thành viên chỉ huy mặc âu phục trắng.
Tuy Giang Vấn Nguyên chưa nhìn thấy ảnh chụp một cách triệt để, nhưng trong lòng cậu càng có khuynh hướng là thành viên chỉ huy xảy ra vấn đề. Bởi vì thành viên chỉ huy là nhân vật trung tâm của dàn nhạc, hơn nữa có thể là thân phận kép của giáo viên hướng dẫn, thành viên biểu diễn muốn vượt qua quyền uy của mình để quảng bá bản giao hưởng ngất xỉu là chuyện vô cùng khó khăn. Vì vậy, xác suất lớn của vấn đề nằm ở thành viên chỉ huy.
Những điều mạnh mẽ cũng sẽ có điểm yếu và mắt bão ở trung tâm cơn bão chính là khu vực yên tĩnh nhất của cơn bão. Bức ảnh tập thể của dàn nhạc diễu hành ghi lại các thành viên bất thường, rất có thể chính là mắt bão của trò chơi. Tìm được ảnh tập thể, phá hoại sự tồn tại bất thường trong ảnh tập thể, đây là biện pháp cuối cùng mà Giang Vấn Nguyên có thể nghĩ đến bây giờ.
Nhưng trong lòng Giang Vấn Nguyên còn đè nén một chuyện cực kỳ trí mạng. Tả Tri Ngôn là kẻ phản bội của vòng này, trước khi tiến vào trò chơi hắn đã biết được bối cảnh hoàn chỉnh của câu chuyện. Tuy rằng trò chơi bàn tròn chỉ cung cấp câu chuyện, không cung cấp cách thức hóa giải câu chuyện, nhưng với trí tuệ của Tả Tri Ngôn, hắn sẽ dễ dàng có thể suy luận ra tất cả phương pháp thông quan của người chơi bình thường. Giang Vấn Nguyên có thể nghĩ đến ảnh tập thể của dàn nhạc diễu hành có thể trở thành lối tắt cho trò chơi thông quan thì Tả Tri Ngôn chắc chắn cũng có thể nghĩ được.
Lúc trước sau khi Giang Vấn Nguyên xem xong ảnh tập thể của dàn nhạc diễu hành, bởi vì nó là nguồn gây ảnh hưởng tinh thần, cho dù mang theo trên người không nhìn cũng sẽ gây ảnh hưởng xấu đến tinh thần, cho nên cậu ở trước mặt Tả Tri Ngôn, đem ảnh tập thể kẹp lại vào trong bản kế hoạch. Lần này lại đến phòng hiệu trưởng, kỳ thật Giang Vấn Nguyên đã không ôm bất kỳ hy vọng nào tìm được tấm ảnh tập thể kia, chuyến đi này, chỉ là để cho cậu hết hy vọng lại tiếp tục tìm biện pháp khác thông quan trò chơi...
Nhưng Giang Vấn Nguyên không nghĩ tới, cậu lại tìm được ảnh tập thể kẹp trong bản kế hoạch trong văn phòng hiệu trưởng. Khoảnh khắc nhìn thấy bức ảnh tập thể, đầu óc Giang Vấn Nguyên hoàn toàn mơ hồ, cậu không khỏi nghi ngờ phán đoán của mình, chẳng lẽ ảnh tập thể không phải là đạo cụ then chốt để thông quan trò chơi này ư? Nếu không làm sao Tả Tri Ngôn có thể phạm sai lầm nghiêm trọng như vậy mà không mang nó đi?
Giang Vấn Nguyên từ trong không gian đặc biệt lấy ra con rối Vĩnh Tiền tặng cho cậu - con rối lão nhân thiếu hai cánh tay, năng lực đặc thù: phán đoán vật thể người chơi cầm trong tay, xếp hạng trong tất cả các đạo cụ có thể thông quan của vòng này.
Bởi vì năng lực đặc biệt của rối lão nhân mất cánh tay chỉ có thể tiến hành đánh giá đạo cụ mà người chơi đã lấy được, hơn nữa loại đánh giá này cơ bản là không có ý nghĩa. Người có thể tìm được đạo cụ thông quan trò chơi thì đối với câu chuyện bối cảnh của trò chơi chắc chắn đã có thể khống chế tương đối, cho nên chức năng đặc biệt này thật sự quá gân gà. Giang Vấn Nguyên treo nó lên diễn đàn bán thật lâu nhưng cũng không thể bán được, liền không thể không mang nó vào trò chơi. Giang Vấn Nguyên cũng không ngờ tới cũng có một ngày cậu dùng con rối này...
Khi con rối lão nhân không cánh tay biến mất trong điểm huỳnh quang, khả năng đặc biệt có hiệu lực, phán quyết hình ảnh tập thể của dàn nhạc diễu hành trong tay Giang Vấn Nguyên đứng đầu trong số tất cả các đạo cụ có thể thông quan trong vòng này.
Khi kết quả này được đưa ra, Giang Vấn Nguyên trực tiếp sửng sốt.
Với kinh nghiệm chơi trò chơi bàn tròn phong phú của Tả Tri Ngôn, Giang Vấn Nguyên không tin rằng hắn sẽ không thể lý luận tầm quan trọng của hình ảnh tập thể dàn nhạc diễu hành trong tình huống toàn quyền kiểm soát câu chuyện nền. Tả Tri Ngôn cũng sẽ không phạm phải sai lầm đã biết rõ tầm quan trọng của ảnh tập thể đối với người chơi bình thường nhưng lại quên mang nó đi. Cho nên, kết luận chỉ có thể là Tả Tri Ngôn cố ý để lại ảnh tập thể.
Nghĩ tới đây, nước mắt Giang Vấn Nguyên không thể kiềm chế chảy xuống.
Tả Tri Ngôn tự tay giết chết Kim Hâm, mặc kệ nguồn ảnh hưởng tinh thần hại chết người chơi khác, Tả Tri Ngôn chắc chắn đã làm tốt giác ngộ cho dù muốn giết chết Giang Vấn Nguyên cũng phải thông quan trò chơi. Nhưng phần giác ngộ này của Tả Tri Ngôn là có điều kiện tiên quyết, điều kiện tiên quyết là Giang Vấn Nguyên không thể kiên định lập trường của mình trong trò chơi này, bị quan hệ của bọn họ ở ngoài đời che mắt, không cách nào phát hiện chân tướng trò chơi.
Trước khi Tả Tri Ngôn làm tốt việc lấy thân phận kẻ phản bội thông quan trò chơi, hắn còn làm tốt một giác ngộ khác: Nếu Giang Vấn Nguyên không bởi vì hắn biến thành kẻ phản bội mà mê man, còn có thể nhìn thấu chân tướng, có đủ năng lực và quyết tâm thông quan trò chơi bàn tròn, như vậy hắn nguyện ý đem cơ hội sống sót nhường cho Giang Vấn Nguyên.
Khi Giang Vấn Nguyên có thể phát hiện ra Tả Tri Ngôn bất thường, tự mình bảo vệ tinh thần không bị ảnh hưởng, lại có thể thám thính phòng âm nhạc một lần nữa, có thể phát hiện những điểm bất thường của dàn nhạc diễu hành, từ đó tìm thấy hình ảnh tập thể một lần nữa trong văn phòng hiệu trưởng. Bức ảnh tập thể của dàn nhạc diễu hành này, chính là cuốn sách tự thú không lời mà Tả Tri Ngôn viết cho Giang Vấn Nguyên ————
Tôi hy vọng sự hy sinh của mình là có giá trị.
Giang Vấn Nguyên cầm con dao quân đội Thụy Sĩ, mũi đao treo phía trên ảnh tập thể, trong lòng bàn tay cậu tràn đầy mồ hôi, chậm chạp không thể xuống tay phá hư bộ phận chỉ huy mặc âu phục trắng trên ảnh. Cậu có thể nghe được tiếng bước chân dần dần tiếp cận văn phòng hiệu trưởng, tốc độ của người tới không nhanh không chậm, thong dong đi vào văn phòng hiệu trưởng.
So sánh với hình tượng khóc lóc nức nở của Giang Vấn Nguyên, Tả Tri Ngôn vẫn là hình tượng tinh anh xã hội hoàn mỹ trong lòng cậu. Dáng vẻ hắn bình tĩnh khiến Giang Vấn Nguyên nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Tả Tri Ngôn. Tả Tri Ngôn luôn biểu hiện hoàn mỹ như vậy, cho dù hai người không thể không đối mặt với tuyệt cảnh ngươi sống ta chết thì hắn cũng không rơi một giọt nước mắt nào.
Tả Tri Ngôn bình tĩnh nhìn ảnh tập thể của dàn nhạc diễu hành dưới dao của Giang Vấn Nguyên, "Cậu tìm được nó rồi."
Giang Vấn Nguyên không biết nên nói cái gì, tuyến lệ của cậu dường như đã bị hỏng, nước mắt thế nào cũng không ngừng được.
"Cũng đã đến lúc chúng ta nói lời tạm biệt rồi, tôi còn có mấy câu muốn nói với cậu." Tả Tri Ngôn hít sâu một hơi: "Sau khi tiến vào vòng trò chơi này, tôi vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề, nếu như tôi gặp được cậu lúc cậu vẫn duy trì phong cách đơn độc một mình thì khi phải gặp tuyệt cảnh ngươi chết ta sống cũng sẽ không khó lựa chọn như vậy. Lúc tỉnh lại tôi cũng đang suy nghĩ, trong giấc mộng tôi cũng không ngừng suy nghĩ, Giang Vấn Nguyên, tôi chưa từng hối hận khi cùng cậu thành lập Thanh Điểu."
Có lẽ Giang Vấn Nguyên còn rất nhiều chuyện muốn nói với Tả Tri Ngôn nhưng Tả Tri Ngôn không cho cậu cơ hội nói chuyện, hắn đi vài bước đến bên cạnh Giang Vấn Nguyên, đè lại tay Giang Vấn Nguyên đang cầm dao Thụy Sĩ, dùng sức đè xuống, đâm vào chính giữa bộ âu phục màu trắng của chỉ huy. Lưỡi dao quân đội Thụy Sĩ chìm sâu vào bức ảnh, nhưng không xuyên qua bàn bên dưới mà đâm vào một không gian hư vô, cảm giác giống như một khối bùn thối rữa. Trong tiếng kêu thảm thiết của kẻ chỉ huy trong bộ âu phục màu trắng, rất nhiều sương mù màu đen từ vết thương trên người chỉ huy mặc âu phục màu trắng tuôn ra.
Truyện khác cùng thể loại
28 chương
6 chương
71 chương
71 chương
10 chương
55 chương









