Bàn Tròn Trí Mạng Full
Chương 44
CHƯƠNG 43: Tôi sẵn sàng hy sinh mạng sống của mình vì anh ấy
Edit: Foxpii
Hiện tại chức năng tim phổi của Giang Vấn Nguyên thấp, cậu vẫn cảm thấy thân thể mệt mỏi, muốn dời khỏi Trần Nhan đang quấn lấy tay chân mình nhưng lại bị khóa đến gắt gao không nhúc nhích được. Giang Vấn Nguyên mím môi thành một đường thẳng, đưa tay khoác lên thịt ngứa bên hông Trần Nhan, giọng nói vang lên bên tai Trần Nhan: "Em cứ tiếp tục giả bộ ngủ cho tôi xem.”
Lông mi dài rậm của Trần Nhan nhẹ nhàng rung động hai cái, mở hai mắt ra, cô không tình nguyện buông Giang Vấn Nguyên ra, thanh âm rất nhẹ: "Nhà bên biệt thự chúng ta ở chỉ có một tầng lầu, hiện tại bên ngoài gió tuyết đan xen, thứ có thể xuất hiện trên nóc nhà chúng ta, anh cảm thấy sẽ là cái gì?”
Giang Vấn Nguyên không tranh cãi với Trần Nhan, cậu ngồi dậy, cẩn thận nhận ra âm thanh kéo lê phía trên trần nhà, tiếng kéo chậm rãi di chuyển về phía bắc. Trần Nhan cũng chầm chậm ngồi dậy, cô ngáp một cái sau đó khoác một cái áo khoác, thuận tiện đưa áo khoác của Giang Vấn Nguyên cho cậu. Về phần Trần Miên và Tần Khải Nguyệt, thật khiến cho người ta hoài nghi bọn họ có phải là dùng thuốc ngủ cường lực hay không, hai người trùm đầu ngủ vù vù, không hề phát hiện vật đang di động trên trần nhà.
Tiếng kéo lê không bao lâu sau liền rời khỏi phòng bọn họ, Giang Vấn Nguyên cau mày, cậu nhớ rõ gian phòng chữ Hà ở hướng đông bắc, ở phòng nghỉ bên cạnh phòng ăn, có một lò sưởi với ống khói. Cái thứ trèo lên mái nhà kia, chẳng lẽ là muốn từ ống khói tiến vào trong nhà sao?
Giang Vấn Nguyên xoay người xuống giường, giẫm lên thảm trải mềm mại đi tới gần cửa, cậu mở ra một khe cửa, dán lỗ tai lên khe cửa lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Cậu đoán không sai, vị khách không mời kia quả nhiên từ trong ống khói nhảy xuống, lúc rơi xuống đất lại vang lên một tiếng vang lớn. Sau khi vị khách không mời kia rơi xuống đất, tiếng kéo lê lập tức vang lên, hơn nữa còn di chuyển về phía phòng bọn Giang Vấn Nguyên.
Trần Nhan không biết từ khi nào cũng xuống giường, cô đặt lên mu bàn tay Giang Vấn Nguyên nắm tay nắm cửa, nhẹ nhàng khép cửa lại, lặng lẽ lắc đầu với Giang Vấn Nguyên.
Tiếng kéo lê kia đi qua cửa phòng chữ Hà, hơi dừng lại một chút, cách tấm ván cửa gỗ dày 5cm, Giang Vấn Nguyên cùng Trần Nhan im lặng giằng co với vật không xác định bên ngoài. Trên cửa gỗ không có mắt mèo, bọn họ cũng không biết ngoài cửa rốt cuộc thứ cái gì.
Vật thể không xác định kia không dừng lại quá lâu trước cửa chữ Hà, tiếp tục kéo lê về phía trước.
Mấy giây sau, Giang Vấn Nguyên và Trần Nhan nghe được âm thanh cửa phòng mở ra vừa đóng lại. Dựa theo thanh âm phán đoán xa gần, không phải gian chữ Cúc bên cạnh bọn họ, mà là một chữ Trúc liền kề với chữ Cúc.
Trí nhớ của Giang Vấn Nguyên rất tốt, cậu nhớ rõ gian chữ Cúc bởi vì ngụ ý không may mắn cho nên không có người chơi ở lại, mà trong số những người chơi ở gian chữ Trúc, có Lang ca mang quân cờ bằng xương về. Lang ca cùng những người từng sờ qua quân cờ bằng xương đối với cờ vua sinh ra tâm lý sùng bái cuồng nhiệt, những người chơi vốn đang ở cùng Lang ca đều đổi sang phòng khác, đổi thành những người có hứng thú với cờ vua như Lang ca ở vào.
Khách không mời nửa đêm đến thăm phòng chữ Cúc không có người ở, khả năng này rất ít, vậy chỉ có thể là thăm hỏi mấy người Lang ca ở trong chữ Trúc.
Trần Nhan không nhịn được lại ngáp một cái, cô khép lại cái áo khoác trên người: "Vị khách không mời kia đã xác định mục tiêu, khả năng tối nay tìm kiếm mục tiêu tiếp theo có khả năng bằng không. Chúng ta ở đây làm việc cũng không có ý nghĩa, vẫn nên tiếp tục đi ngủ đi.”
Sáng hôm sau, khi Giang Vấn Nguyên tỉnh lại, ba người còn lại đều đã dậy.
Thân thể Giang Vấn Nguyên cung cấp máu và oxy không đủ, nghỉ ngơi cả đêm nhưng cảm giác cơ thể mệt mỏi cũng không thuyên giảm, động tác rời giường đều phải chậm lại, cậu vừa chậm rãi mặc quần áo, vừa nhìn Tần Khải Nguyệt nói: "Đợi lát nữa ăn sáng, đừng chọn thức ăn thanh đạm, cố gắng ăn thức ăn có hàm lượng calo cao, cũng không nên ăn quá no.”
Tần Khải Nguyệt không rõ nguyên nhân: "Em có thể hỏi nguyên nhân một chút không? ”
Trần Nhan dáng vẻ đoan trang ngồi ở mép giường, chờ lúc Giang Vấn Nguyên muốn xuống giường, rất thuận tay đỡ cậu một cái: "Lát nữa chúng ta có thể nhìn thấy hình ảnh gây khó chịu, dẫn đến buổi trưa và buổi tối đều không ăn được đồ, cho nên phải chọn thức ăn có calo cao. Không ăn quá no, bởi vì ăn nhiều có thể nôn mửa, ăn vào cũng chẳng khác nào không ăn.”
Đôi lông mày kiếm đẹp mắt của Trần Miên nhíu lại: "Chẳng lẽ tối hôm qua xảy ra chuyện gì? Sao em không đánh thức anh dậy?”
Giang Vấn Nguyên dưới sự trợ giúp của Trần Nhan, vượt qua sự choáng váng nhẹ, đi vài bước trong phòng, trên mặt cậu không chút có huyết sắc nào: "Mục tiêu của vật thể không xác định kia không phải chúng ta. Nếu đánh thức anh dậy, nửa đêm sau anh mất ngủ thì sao. Đừng lo, nếu tôi gặp nguy hiểm vào ban đêm, tôi sẽ đánh thức anh dậy.”
Sau khi nhận được lời giải thích và trấn an của Giang Vấn Nguyên, lông mày Trần Miên mới giãn ra.
Sau khi ăn sáng xong, sắc mặt Giang Vấn Nguyên rốt cục trở nên hồng nhuận hơn một chút: "Chúng ta đi thôi, đến gian chữ trúc.”
Cửa phòng chữ Trúc không khóa trái từ bên trong, Giang Vấn Nguyên nhẹ nhàng vặn tay nắm, cửa phòng liền mở ra.
Cửa sổ gian chữ Trúc mở rộng, gió tuyết không ngừng xâm nhập vào trong phòng, cho nên mùi máu tươi trong phòng cũng không nồng. Nguồn gốc của mùi máu là từ hai chiếc giường đôi, dưới hai tấm chăn bông phồng lên bốn hình người, lúc có người xông vào trong phòng bọn họ vẫn nằm bất động trên giường. Giang Vấn Nguyên đi đến bên cạnh một cái giường trong đó, xốc chăn bông nặng lên, lộ ra thứ dưới chăn ——
Thứ kia, đã không thể được gọi là con người.
Hai thi thể bị cắt nát nằm trên giường, bọn họ giống như hai chị em sinh đôi kia, bị phân thây tàn nhẫn sau đó bị lấy mất xương. Tuy nhiên, bọn họ có một sự khác biệt rõ ràng nhất với thi thể của chị em sinh đôi, sau khi hộp sọ của họ bị lấy đi, bộ não của họ vẫn còn đó nhưng bị nghiền nát thành bột nhão. Trần Miên và Tần Khải Nguyệt đi kiểm tra hai thi thể trên một chiếc giường khác, hai thi thể còn lại cũng giống nhau, đại não đều bị nghiền nát.
Trớ trêu nhất, vẫn là một dòng tiếng Anh được viết trên tường đầu giường, dòng tiếng Anh này được viết bằng máu trộn lẫn trong não, đầy ác ý và sát ý: “ loser! kkkkiilllllll!!!”
Giang Vấn Nguyên vén toàn bộ chăn bông lên, đeo găng tay mò mẫm trong đống thịt vụn kia: "Mấy người cũng nhanh chóng hành động đi, tìm quân cờ bằng xương Lang ca lấy về một chút. Mọi người cẩn thận, nếu tìm thấy quân cờ kia thì phải nhớ không được chạm trực tiếp bằng tay.”
Bốn người tìm qua trong ngoài phòng chữ Trúc một lần, cũng không có phát hiện ta bóng dáng của quân cờ bằng xương kia.
Trần Nhan đắp chăn bông trở lại thi thể: "Hung thủ kia đã lấy hết xương cốt của bọn họ mang đi, chắc hẳn cũng sẽ không để lại quân cờ bằng xương.”
Cảm quan hiện tại của Tần Khải Nguyệt thật sự rất không tốt, may mắn là hắn nghe theo ý kiến của Giang Vấn Nguyên, ăn bữa sáng có hàm lượng calo cao mà ngày xưa hắn tuyệt đối sẽ không ăn. Hôm qua nhìn thấy hai thi thể, hôm nay bốn thi thể, bữa trưa và bữa tối hôm nay của hắn phỏng chừng đều không ăn được bao nhiêu thứ. Tần Khải Nguyệt xoa xoa dạ dày co giật: "Vậy chúng ta chỉ cần tìm được quân cờ xương bị thất lạc kia, là có thể khóa được hung thủ nhỉ?”
Khi Tần Khải Nguyệt nói ra những lời này hắn cũng không ngờ bọn họ lại nhanh như vậy liền tìm được quân cờ xương kia.
Quân cờ làm bằng xương ở ngay trong phòng ăn của chủ biệt thự ——
Hôm qua miệng thề son sắt nói muốn làm bạn an ủi vợ - kỳ thủ Giả, hôm nay lại ngồi ở trước máy cờ vua tự động, cùng máy móc ngươi tới ta lui ở trên bàn cờ tiến hành chém giết. Mà quân cờ xương được Lang ca mang về ngôi nhà bên cạnh biệt thự, rõ ràng đang bày ở trên bàn cờ của máy cờ vua tự động.
Không chỉ có thế, bên cạnh bàn cờ còn có thêm một cái rương mở. Trong rương đặt bốn bộ cờ xương mới chế, cốt kỳ đánh bóng cũng không phải rất đúng chỗ, nhưng chỉ dựa vào điêu khắc, cũng đủ để chứng minh bốn bộ cờ mới này cùng bọ kỳ thủ Giả đang sử dụng đều xuất phát từ cùng một người. Cái rương này đựng cờ xương mới chế cũng là đầy ác ý, sau khi bày ra bốn bộ cờ xương thì trong rương vẫn còn có đủ không gian để đựng mười mấy bộ cờ nữa.
Hung thủ giết chết bốn người chơi, dường như không muốn che dấu thân phận của mình.
Tố chất Tần Khải Nguyệt rất cao, nhưng rốt cuộc hắn vẫn là người mới, không có cách nào tiếp tục nhẫn nại, trực tiếp dùng hai tay túm cổ áo kỳ thủ Giả, nâng cả người hắn từ trên ghế lên: "Kỳ thủ Giả, tên điên như ngươi, kẻ giết người!”
Trên mặt kỳ thủ Giả tràn đầy khó hiểu và phẫn nộ: "Tôi không giết người! Cậu mới là người điên, mau buông tôi ra! Ván cờ của tôi bây giờ đang là thời điểm quan trọng. Để tôi tiếp tục chơi cờ vua đi, tôi có thể giành chiến thắng!”
Sức lực của kỳ thủ Giả rất lớn, Tần Khải Nguyệt bị hắn nhẹ nhàng đẩy một cái liền ngã xuống cách đó vài mét, nửa ngày cũng không đứng lên được. Kỳ thủ Giả lại trở lại trước mặt máy cờ vua tự động, bình tĩnh lại tiếp tục đối đầu. Có vết xe đổ của Tần Khải Nguyệt, lúc này đây không ai dám quấy rầy kỳ thủ Giả, có vấn đề gì, đều chỉ có thể đợi đến khi kỳ thủ Giả hạ cờ xong rồi mới nói chuyện.
Truyện khác cùng thể loại
224 chương
5 chương
42 chương









