Bàn Tròn Trí Mạng Full
Chương 38
CHƯƠNG 37: Kẻ phản bội
Edit: Foxpii
So với nguồn sáng còn có thứ quái vật bóng đen thích hơn, đó chính là người sống có bóng.
Hơn hai mươi con quái vật bóng đen liền từ trong rừng rậm lao ra, chỉ trong nháy mắt liền đi tới gần tòa nhà hai tầng. Giang Vấn Nguyên thấy rõ ràng, quái vật bóng đen như một tổ ong xông về phía thôn dân thôn Tháp Phụ quấn vải đen, chỉ có ba năm con đi bắt người chơi, trợ giảng và du khách đang bị trói thành một hàng hấp dẫn. Đám quái vật bóng đen vươn móng vuốt sẽ biến hình sau đó kéo dài, hướng về phía trái tim người sống mà móc ra.
Thôn dân Tháp Phụ tập hợp lại với nhau, vừa chiến đấu vừa lui về những nơi có thể giấu bóng.
Bọn họ có người phụ trách ngăn cản công kích của quái vật bóng đen cũng có người phụ trách phản kích. Thanh niên thôn Tháp Phụ kia dị thường dũng mãnh, dùng thanh đao thân bạc của hắn liên tiếp hạ hai đao, đâm vào trái tim của hai con quái. Hai bóng đen bị đâm lạnh thấu tim kịch liệt chấn động, dưới ánh mặt trời bốc hơi biến mất, chỉ còn lại hai nắm lưu huỳnh.
Đám người bị trói thành một hàng bên này mặc dù chỉ có năm con quái vật bóng đêm nhưng hai tay bọn họ trói sau lưng, không cách nào tự do hành động, cũng không có kinh nghiệm cùng vũ khí đối phó với mấy con quái kia. Rất nhanh sau đó đã có một người chơi trúng chiêu. Móng vuốt sắc bén của con quái kia đã xâm nhập vào lồng ngực của một người chơi, móc trái tim ra khỏi lồng ngực nhưng không hề tạo thành bất kỳ thương tổn nào đối với da và mô của người nọ.
Khi trái tim hoàn toàn bị móc khỏi cơ thể, bóng của người chơi bị móc mất trái tim tươi sống còn đang đập biến mất. Cho dù trái tim bị khoét đi nhưng người nọ cũng không chết, thần sắc hắn hoảng sợ, mềm nhũn quỳ trên mặt đất, ánh mặt trời chiếu lên người hắn, cái chết giống như hai người bị thiêu sống kia cũng giáng xuống người hắn, người nọ kêu thảm thiết sau đó bị ánh lửa nuốt chửng.
Con quái vật bóng đen có được trái tim kia tựa hồ như bị mất đi hứng thú với những người chơi khác, nó cẩn thận dùng hai móng vuốt nâng trái tim lên sau đó xoay người lại, nhanh chóng chạy vào trong rừng rậm.
Từ lúc quái vật bóng đen xuất hiện cũng chỉ mới qua ba mươi giây mà thôi, vậy mà đã có hai người chơi bị móc tim mang đi mất.
Giang Vấn Nguyên muốn đi về phía người chơi đang loạn thành một đoàn, lại bị Tưởng Chiến ngăn lại, ngữ khí của hắn có chút nghiêm khắc: "Mấy thôn dân kia đã giao tranh với đám quái vật đó cả đời cũng bị chết mất một người, hiện tại đám người chơi đã phát hiện quái vật bóng đêm chỉ cần có được một trái tim sẽ rời đi. Cậu đừng vì cứu người không được mà ngược lại còn bị bọn họ đẩy ra làm vật hi sinh."
Giang Vấn Nguyên cũng không có tự tin chống lại được đám quái vật bóng đêm, cậu vốn chỉ muốn đi giúp đám người chơi kia cắt đứt dây thừng, để bọn họ dễ dàng chạy trốn. Hiện tại bị Tưởng Chiến cắt ngang, Giang Vấn Nguyên cũng không đành lòng tiếp tục nhìn xuống. Bốn người trở lại phòng sau đó đem vải đen treo lên cửa sổ.
Lý Na ngồi xổm xuống trong góc, dùng sức che hai tai lại, muốn che chắn tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng khóc xuyên qua phòng. Lữ Anh Kỳ tự mình đẩy xe lăn chắn bên người Lý Na sau đó thuận tay đắp tấm vải đen lên người cô.
Địa ngục nhân gian bị cửa phòng ngăn cách ở bên ngoài, kéo dài hơn mười phút mới dần dần yên tĩnh lại. Những người may mắn sống sót đều trốn vào trong tòa nhà nhỏ hai tầng, những người đáng thương mất đi trái tim thì dưới ánh mặt trời bị đốt đến xương cốt cũng chẳng còn. Đám quái vật không thể đạt được trái tim còn quanh quẩn gần tòa nhà hai tầng tìm kiếm con mồi, thẳng đến hoàng hôn mới mất mát rời đi.
Giang Vấn Nguyên mở khe cửa, quan sát tình huống bên ngoài một chút, "Hiện tại trò chơi đã lâm vào hỗn loạn, kéo dài càng lâu sẽ càng bất lợi. Trước khi mâu thuẫn còn chưa kịch liệt đến mức không thể vãn hồi, chúng ta phải nhanh chóng nhanh chóng làm rõ dòng câu chuyện của thế giới này. Tôi dự định đi tìm thanh niên cầm dao bạc kia, mấy người cũng cùng đi đi."
"Anh cũng muốn em đi cùng sao?" Lữ Anh Kỳ chỉ chỉ mình, "Đám quái vật kia chắc hẳn sẽ không đi hết toàn bộ, nếu nửa đường gặp phải nó thì em có thể sẽ cản trở mọi người."
"Hiện tại sắc trời đã tối, chỗ có thể tránh né quái vật trong thôn có rất nhiều, hơn nữa chúng ta đã biết nhược điểm của nó là trái tim, dùng vũ khí chế từ bạc có thể đánh chết chúng nó." Giang Vấn Nguyên nhìn ánh mắt Lữ Anh Kỳ, "Cậu không quên lời mình hứa với tôi chứ?"
Lữ Anh Kỳ rụt cổ lại, "Đương nhiên nhớ rõ, em sẽ ngoan ngoãn nghe lời. "
Lý Na tuy rằng có chút sợ hãi, nhưng Lữ Anh Kỳ cũng đi cùng Giang Vấn Nguyên, cô trốn ở trong phòng không may còn có thể nguy hiểm hơn cho nên chỉ có thể cắn răng đi theo. Bọn họ có tấm vải đen, một cái ô lụa đen, Giang Vấn Nguyên nhường ô lụa đen cho Lữ Anh Kỳ ngồi xe lăn, hai tấm còn lại nhường cho Lý Na và Tưởng Chiến, mình thì cái gì cũng không khoác liền đi ra khỏi phòng.
Đêm nay ánh trăng rất nhạt, trong tòa nhà hai tầng vì sợ dẫn tới quái vật bóng đen cho nên cũng không còn ai bật đèn nữa.
Mấy người Giang Vấn Nguyên chỉ có thể mượn ánh trăng, miễn cưỡng nhận ra có bảy vết cháy trên bãi đất trống trước tòa nhà hai tầng. Ngoại trừ hai người phòng 3 tầng 2 đã sớm biến thành người mất bóng, một thôn dân thôn Tháp Phụ bất hạnh bị moi mất trái tim thì trong số những người bị trói thành một hàng có bốn người chết. Nhưng vì ánh trăng rất tối cho nên Giang Vấn Nguyên không thể nhận ra trong bốn nạn nhân này rốt cuộc có bao nhiêu người chơi.
Khi Giang Vấn Nguyên đến nhà thanh niên thôn Tháp Phụ thì hắn ta không có ở nhà.
"Nhà thôn trưởng vừa xảy ra chuyện, từ sự tương tác của hắn và trưởng thôn thì có thể thấy được hắn đối với trưởng thôn thập phần cung kính. Lúc này nếu hắn không có ở nhà thì tám phần là ở nhà trưởng thôn." Tưởng Chiến tùy ý khoác vải đen trên người nói, "Nhà trưởng thôn hiện tại hẳn là có không ít người, nếu chúng ta đi thì nhất định phải cẩn thận. Tuy rằng cái chết của trưởng thôn không liên quan đến chúng ta nhưng khó tránh khỏi sẽ có người giận chó đánh mèo."
Giang Vấn Nguyên trầm ổn gật gật đầu, sau đó dặn dò Lý Na và Lữ Anh Kỳ: "Một lúc nữa hai người ở gần cửa, nếu có gì không thích hợp có thể ngay lập tức chạy trốn."
Bốn người tận lực trốn ở nơi ánh trăng chiếu không tới, thuận lợi từ nhà thanh niên thôn Tháp Phụ đến nhà trưởng thôn, trên đường cũng không gặp phải quái vật bóng đen. Quả nhiên đúng như Tưởng Chiến nói, trong nhà thôn trưởng tụ tập không ít thôn dân. Nhà trưởng thôn so với lần trước bọn họ tới còn sạch sẽ gọn gàng hơn, hẳn là vừa mới thu dọn lại. Chỉ là trong phòng thông gió không tốt, mùi máu tươi còn sót lại chứng minh nơi này đúng là đã phát sinh chuyện tàn khốc.
Giang Vấn Nguyên muốn tìm thanh niên nọ đứng ở trong thôn dân, mơ hồ có loại tư thế được ủng hộ. Hắn hiện tại không khoác vải đen, biểu tình u ám trên mặt nhìn không sót một chút gì: "Các người tới nơi này làm cái gì?"
Giang Vấn Nguyên cũng không vì sự không thân thiện của hắn mà lùi bước: "Tôi có mấy nghi vấn muốn hỏi các cậu. Những câu hỏi này rất quan trọng và tôi hy vọng cậu không che giấu điều gì đó khi trả lời."
Mấy người dân thôn Tháp Phụ bị lời nói của Giang Vấn Nguyên chọc giận, có một người đàn ông trung niên mắng: "Cái gì gọi là không nên giấu diếm, không phải mấy người nhận định chúng ta coi các người là tế phẩm sao?"
Thanh niên thôn Tháp Phụ lúc bắt hai người mất bóng kia có tiếp xúc ngắn ngủi với Giang Vấn Nguyên, hắn ngắt lời người đàn ông trung niên, "Các người có vấn đề gì, nói xem, nhưng tôi không cam đoan nhất định sẽ trả lời."
Nam nhân trung niên kia còn muốn tiếp tục mắng, nhưng hắn thấy trưởng thôn kế nhiệm đã lên tiếng cho nên chỉ có thể oán hận đem miệng ngậm lại.
"Cám ơn." Giang Vấn Nguyên sau khi nói cảm ơn thôn Tháp Phụ, mới tiếp tục nói, "Thật ra tôi có thể lý giải nguyên nhân các bạn học và thầy cô của tôi hiểu lầm thôn Tháp Phụ. Thôn Tháp Phụ che giấu sự tồn tại của quái vật bóng đen với chúng tôi và cho chúng tôi sống trong một tòa nhà nhỏ hai tầng, không có rèm cửa sổ, còn chuẩn bị thừa cốc trà và ghế. Thật khó để không có sự hiểu lầm khi họ phát hiện ra rằng ai đó đã mất bóng và trở thành một người sống dở chết dở. Vấn đề của tôi chính là, vì sao mọi người phải giấu diếm sự tồn tại của quái vật bóng đêm và bố trí tòa nhà hai tầng thành như vậy?"
Thanh niên thôn Tháp Phụ trầm mặc một hồi lâu, mới mở miệng nói: "Thôn Tháp Phụ chúng tôi đã..."
Con trai trưởng thôn ngồi ở một góc ôm lấy nữu nữu yên lặng rơi lệ đột nhiên lên tiếng cắt đứt hắn: "Đừng nói nữa!"
"Đã đến mức này còn có cái gì không thể nói." Thanh niên thôn Tháp Phụ không để ý tới hắn, tiếp tục nói tiếp, "Bởi vì cả thôn Tháp Phụ bị bệnh di truyền sợ ánh sáng, rất khó rời khỏi thôn để ra bên ngoài kiếm sống, cũng không có người ngoại hương nguyện ý gả vào thôn Tháp Phụ. Thôn Tháp Phụ sinh sôi nảy nở đến nay, toàn bộ người trong thôn đều có thể có một chút quan hệ huyết thống, bệnh di truyền sợ ánh sáng cũng trở nên nghiêm trọng hơn. Mà theo thời đại phát triển, chúng tôi có thể bắt được con mồi cũng càng ngày càng ít đi, chỉ dựa vào việc nhặt cành lá khô thì rất khó duy trì no ấm. Chúng tôi muốn tìm lối thoát, vừa vặn vào lúc này có một người có một nửa huyết thống của thôn Tháp Phụ trở về thôn, hắn cùng thôn trưởng gặp mặt một lần rồi rời đi. Sau đó trưởng thôn liền nói cho chúng tôi biết có thể thông qua du lịch cùng nghiên cứu khoa học để tìm kiếm lối thoát cho thôn Tháp Phụ. Chú Đông, khi ấy chú đã tham gia xây dựng tòa nhà nhỏ hai tầng kia, chú nói đi."
Truyện khác cùng thể loại
253 chương
26 chương
35 chương
10 chương
75 chương
21 chương







