Bàn Tròn Trí Mạng Full
Chương 36
CHƯƠNG 35: Không có bóng
Edit: foxpii
Nói xong lời cuối cùng, Lý Na khàn giọng, không dám nói tiếp.
Lữ Anh Kỳ ngồi bên cạnh cô, đem lời cô không muốn nói ra miệng trải lên mặt bàn: " Thôn Tháp Phụ đem chúng ta trở thành tế phẩm của cây thần sao?”
Giang Vấn Nguyên không trả lời câu hỏi của Lữ Anh Kỳ mà hỏi ngược lại: "Căn cứ của cậu là gì?”
Thân ảnh Lữ Anh Kỳ ẩn giấu trong bóng đêm nhưng vẫn có thể cảm giác được tầm mắt của ba người khác rơi trên người hắn liền có chút dồn dập mà phân tích: "Người chơi chúng ta tổng cộng có 19 người, giáo sư cùng trợ giảng 2 người, còn có 3 người du khách, tổng cộng là 24 người. Dựa theo cách chia mỗi phòng hai người, chúng ta vừa vặn có thể ở đầy 12 gian phòng của tòa nhà nhỏ hai tầng này. Thời hạn vòng này của trò chơi là 12 ngày, lễ tế thần cây được tổ chức vào ngày cuối cùng của thời hạn đó. Cho nên những con số này là phù hợp.”
Đối với lời nói của Lữ Anh Kỳ, Lý Na không ngừng gật đầu, cô nói thêm: "Trong làng có quái vật bóng đen nguy hiểm như vậy nhưng bọn họ lại giấu diếm sự tồn tại của nó với chúng ta. Ngoài ra còn bố trí phòng, không có rèm cửa, ánh sáng mạnh, phòng hai người được trang bị ba tách trà và ba cái ghế. Dụng ý của thôn Tháp Phụ chính là coi chúng ta như điểm tâm chiêu đãi quái vật bóng đen kia!”
"Trần ca, em nói có đúng hay không?" Lý Na càng nói càng phẫn nộ, cô nhìn về phía Giang Vấn Nguyên.
Giang Vấn Nguyên tựa hồ như đang xuất thần, không trả lời lời cô, Lý Na nóng lòng tìm kiếm sự đồng ý, không khỏi tăng cao âm lượng: "Anh Trần!”
Giang Vấn Nguyên lấy ra đèn xách của trợ giảng, thắp sáng nó trên bàn tròn. Cậu nhìn ánh sáng màu lam nhạt nhẽo của đèn, "Nếu em muốn biết quan điểm của tôi về tế phẩm, tôi chỉ có thể nói, tôi cũng không xác định.”
Lý Na rất khó hiểu: "Chẳng lẽ những chứng cứ này còn chưa đủ sao? Vì sao còn không thể xác định?”
"Bởi vì có quá nhiều điểm khả nghi." Giang Vấn Nguyên chuyên chú nhìn ngọn đèn kia, "Nếu như hai người có thể giải thích những điểm đáng ngờ này, tôi sẽ tiếp nhận giả thuyết tế phẩm mà hai người đưa ra.”
Giang Vấn Nguyên phân tích: "Hai người cho rằng quái vật bóng đen là căn cứ quan trọng để ủng hộ giả thuyết tế phẩm, nhưng tôi lại cảm thấy điểm đáng ngờ lớn nhất chính là trên người quái vật bóng đen kia.
Dân làng Tháp Phụ khi ra ngoài nhất định sẽ khoác vải đen, bắt chước hình tượng quái vật bóng đen, bọn họ cũng am hiểu sâu sắc về phương pháp tránh né quái vật. Trong thôn cố ý lưu lại rất nhiều khu vực bóng tối có thể giấu người. Đủ loại dấu hiệu đủ chứng minh, quái vật bóng đen là một phần trong cuộc sống hàng ngày của thôn Tháp Phụ, nó không bị kiểm soát bởi thôn Tháp Phụ, thường xuyên lui tới trong làng và có tính công kích mạnh mẽ đối với con người ở đây. Danh tính của chúng ta được thiết lập để nghiên cứu văn hóa dân gian của sinh viên, chắc chắn sẽ thường xuyên đi bộ xung quanh làng, có cơ hội đáng kể để chứng kiến quái vật bóng đen. Nếu chúng ta chính là vật tế tặng cho nó vậy thì thôn Tháp Phụ cứ để cho chúng ta tự do hành động trong thôn cần gì phải cẩn thận như vậy?”
Lý Na nghẹn lời, nhưng cô vẫn kiên trì với suy nghĩ của mình, vấp ngã thử phản bác: "Bộ dáng quái vật bóng đen cùng hình tượng thôn dân tương tự nhau, chúng ta lại không biết nhược điểm của nó. Loại lão đại trò chơi như Anh Trần hai người vẫn rất ít, đại bộ phận người bình thường gặp phải quái vật bóng đen kia sẽ bị giết chết. Cho nên thôn Tháp Phụ căn bản là không cần lo lắng chúng ta có thể phát hiện quái vật bóng đen hay không! Tính toán sai lầm duy nhất của bọn họ chính là không ngờ Trần ca cùng Tưởng Chiến hai người lại vào đây.”
Giang Vấn Nguyên lắc đầu, "Cách nói của em vẫn còn quá miễn cưỡng. Lùi lại một vạn bước mà nói, cho dù lời nói của em được thành lập, thôn Tháp Phụ không lo lắng chúng ta phát hiện ra quái vật bóng đen. Nhưng cho đến bây giờ, tôi và Tưởng Chiến không chỉ phát hiện quái vật bóng đen mà còn biết phương pháp tránh né nó. Hành vi của dân làng giải thích như thế nào đây? Bọn họ chỉ là che tai trộm chuông làm bộ như không biết quái vật bóng đen nhưng không hề có bất kỳ thủ đoạn nào đối với chúng ta. Một khi bọn họ thả chúng ta trở về, xác suất chúng ta nghĩ biện pháp rời đi là rất lớn, đến lúc đó tế phẩm chạy trốn toàn bộ, thế thì khác gì muốn lấy thôn dân ở đây làm tế phẩm? Em nghĩ nếu họ thực sự coi chúng ta là đồ cúng tế thì họ sẽ dễ dàng để chúng ta chạy trốn hay sao?”
"Cái này..." Lý Na mấy lần mở miệng, rồi lại trầm mặc ngậm miệng lại. Cô đưa tay đem mái tóc của mình xoa thành ổ gà, "Em nói không lại anh!”
Lý Na tuyên bố từ bỏ, Lữ Anh Kỳ vỗ vai an ủi cô, hai người dường như đã nuôi dưỡng ra một đoạn da tình bạn, tình bạn chính là mạng sống. Lữ Anh Kỳ giúp Lý Na tiếp tục tranh luận, "Có thể thôn Tháp Phụ cũng không lo lắng chúng ta sẽ chạy trốn. Cành lá dân làng ăn đều là cành cây lá rụng, một năm chỉ có hai cơ hội ăn cành lá tươi, bọn họ lại hào phóng mỗi ngày đều cho chúng ta ăn hai bữa cành lá tươi. Những cành lá tươi này không chỉ là bữa tối cuối cùng của chúng ta, còn có thể làm cho quái vật bóng đen căn cứ vào hơi thở của cành lá mà tìm được chúng ta.”
Giang Vấn Nguyên mím môi, còn chưa thấy một đoạn da đâu, tình bạn là mạng sống đâu. Cậu nhìn Tưởng Chiến.
Tưởng Chiến mỉm cười, "Lữ Anh Kỳ, cậu động não đi. Nếu quái vật bóng đen có thể khóa con mồi dựa trên hơi thở của cành lá, thì cậu có nghĩ rằng chúng ta vẫn còn có cơ hội để thảo luận về vấn đề tế phẩm ở đây không? Hơn nữa khi cậu và Lý Linh Linh chia cành lá cho đám nhóc, nếu những cành lá này thực sự có vấn đề thì vì sao không có người lớn ngăn cản cậu? Đám nhóc cũng ăn rất vui vẻ.”
Lần này Lữ Anh Kỳ cũng không còn lời nào để nói nữa, hắn yên lặng cùng Lý Na nhìn nhau một lát, hai người đồng loạt nói: "Được rồi, chúng ta đầu hàng. Chúng ta không phải là đồ cúng.”
Giang Vấn Nguyên lạnh lùng ném ra một câu, "Ai nói chúng ta không phải tế phẩm?”
Lý Na: "!!!!”
Lữ Anh Kỳ: "????”
Đùa giỡn với chúng tôi?!
"Quan điểm của hai người là ‘thôn Tháp Phụ coi chúng ta như tế phẩm của lễ tế cây thần’, tôi phản đối chính là chủ ngữ thôn Tháp Phụ." Giang Vấn Nguyên giải thích, "Với sự thật hiện tại mà nói, chúng ta đúng là ở vị trí tế phẩm. Mặc dù thôn Tháp Phụ có nhiều điểm đáng ngờ nhưng nghĩ sâu hơn sẽ phát hiện ra nhiều mâu thuẫn. Hung thủ đưa chúng ta lên bàn thờ rốt cuộc là ai, hiện tại manh mối quá ít, tôi còn chưa có đầu mối.”
Dưới sự nhắc nhở của Giang Vấn Nguyên, Lý Na nhớ tới hung thủ của vòng trước: Catherine che giấu rất sâu, nếu như không phải Giang Vấn Nguyên và Tả Tri Ngôn đủ bình tĩnh, cô tuyệt đối sẽ nhầm Lyle và Leo là hung thủ. Lý Na nhất thời cảnh giác, cô hỏi Giang Nguyên: "Vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì?”
"Mặc kệ hung thủ đưa chúng ta lên đài tế phẩm là ai, chúng ta đều không thể tránh khỏi cây thần cùng quái vật bóng đen kia." Giang Vấn Nguyên đếm đốt ngón tay, "Chúng ta phải làm một chút chuyện. Đi gặp người chơi vứt điện thoại di động trong rừng; đến bữa ăn tiếp theo, tìm cách ăn cắp con dao của thanh niên giao thức ăn. Bây giờ chúng ta đã biết cách tránh những con quái vật bóng đen, đợi đến ngày mai, chúng ta sẽ đi rừng một chuyến, đi xem cây thần kia.”
Lúc này thời gian đã đến mười một giờ đêm, trong thôn Tháp Phụ đang lúc náo nhiệt, phần lớn người chơi đã trở lại phòng của mình. Lầu hai không có đèn hành lang, dù Giang Vấn Nguyên hiện tại đã tắt đèn trên tay đi nhưng ánh sáng từ trong phòng lộ ra cũng đủ để chiếu sáng con đường của họ. Lữ Anh Kỳ hành động không tiện cho nên lần đi tìm người chơi ném điện thoại di động kia, hắn không đi theo, hắn bị Giang Vấn Nguyên cử đi mua vải choàng đen của người dân thôn Tháp Phụ.
Giang Vấn Nguyên trước đó đã lưu ý, người chơi ném điện thoại di động kia ở cùng một du khách NPC trong phòng thứ ba từ trái sang phải. Không giống như các phòng sáng sủa khác, phòng của hắn ta không bật đèn.
Lý Na sợ hãi đi theo phía sau Giang Vấn Nguyên. Tuy rằng cô chưa từng tận mắt nhìn thấy quái vật bóng đen kia, nhưng Giang Vấn Nguyên miêu tả nó quá chân thực cho nên cô rất sợ quái vật bóng đen sẽ theo ánh sáng mà tìm tới vào lúc này, ngay cả giọng nói cũng không tự chủ được mà hạ thấp, "Trong phòng không bật đèn, anh ta có thể đã đi ra ngoài hay không?”
Giang Vấn Nguyên đau đầu nhéo nhéo mi tâm, "Em quên lời tôi đã nói chưa? Hắn ta đột nhiên trở nên sợ ánh sáng trong rừng rậm. Nếu trong phòng bật đèn, tôi mới cảm thấy hắn ta có phải đi ra ngoài hay không.”
Lý Na lúng túng cười cười, "Em không cẩn thận mà quên mất..."
Giang Vấn Nguyên gõ cửa phòng, chỉ chốc lát sau, trong phòng truyền đến tiếng bước chân, có người mở cửa phòng. Người nọ chỉ mở ra một khe cửa, từ khe cửa nhìn thoáng qua ba người bên ngoài phòng sau đó liền thu hồi tầm mắt, "Có chuyện gì vậy?”
Người này cũng không phải là người chơi Giang Vấn Nguyên muốn tìm, mà là khách du lịch ở chung với người chơi kia.
Giang Vấn Nguyên bất động thanh sắc dùng chân kẹt khe cửa, tay cũng nắm ở trên tay cầm: "Xin chào, chúng tôi tới tìm vị bạn học ở chung với cậu, chúng tôi có chuyện muốn thương lượng với cậu ấy.”
Du khách hét vào phòng, "Này, bạn cùng lớp của cậu đến tìm kìa."
Người kia lẩm bẩm mắng mấy câu tục tĩu, "Bạn học cái gì? không gặp!”
Giang Vấn Nguyên thừa dịp du khách không chú ý, bả vai dùng sức đụng một cái, trực tiếp mở cửa ra. Giang Vấn Nguyên và Lý Na đi vào phòng, Tưởng Chiến cũng không đuổi theo, mà đứng ở vị trí cửa phòng, duy trì trạng thái cửa phòng mở rộng.
Truyện khác cùng thể loại
28 chương
6 chương
71 chương
71 chương
10 chương
55 chương









