CHƯƠNG 99: Tầng hầm bị phát hiện Edit: Foxpii Trước khi bước vào trò chơi, Giang Vấn Nguyên đã kiểm tra con rối xương, con rối xương giống hệt lúc Giang Vấn Nguyên vừa lấy được nó, đầu hình elip mượt mà bóng loáng, không có chi tiết ngũ quan. Nhưng mà, giờ này khắc này khi Giang Vấn Nguyên đang cầm con rối xương trong tay, tứ chi vẫn như cũ không có chi tiết, nhưng lại vô duyên vô cớ xuất hiện gương mặt với ngũ quan hoàn chỉnh. Khuôn mặt này không phải dùng bút vẽ lên một khuôn mặt phẳng của con rối xương, mà nó càng giống như một tác phẩm thủ công cực kỳ tinh xảo, ngũ quan lập thể, có xu hướng chân thật như mặt người. Mà chủ nhân của gương mặt này, chính là chú Trần mà Giang Vấn Nguyên đã gặp một ngày trước khi vào trò chơi ở bệnh viện. Giang Vấn Nguyên hồi tưởng lại cuộc gặp lại giữa cậu và chú Trần, tràn đầy cảm giác bất hòa, chỉ là lúc ấy cậu không tìm được bất kỳ tình huống bất thường nào trên người con rối, chú Trần vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, Giang Vấn Nguyên không thể tìm ra chân tướng. Hiện tại trên khuôn mặt của con rối xương là hai mắt nhắm chặt và vẻ mặt thống khổ của chú Trần, hết thảy đều đã có đáp án. Cửa Trần gia có mắt mèo, bởi vì Giang Vấn Nguyên hai năm nay không ít lần không báo trước liền đến Trần gia, chú Trần dưỡng thành thói quen có người gõ cửa đều phải nhìn mắt mèo trước, Giang Vấn Nguyên vì thế mà ăn nhiều lần sập cửa. Nhưng ngày đó chú Trần lại trực tiếp mở cửa cho cậu, không phải vì dì Trần sinh bệnh cần Giang Vấn Nguyên đến thăm, mà là bởi vì chú Trần muốn tách cậu ra, động tay động chân với con rối xương. Ngày chú Trần động tay chân xong, ngay sau đó xảy ra tai nạn gãy xương, sốt cao hôn mê nhập viện. Chú Trần năm mươi lăm tuổi, mỗi ngày đều kiên trì tập thể dục buổi sáng, thân thể tốt hơn rất nhiều so với người trẻ tuổi hiện tại, bác sĩ điều trị vẫn không thể giải thích vì sao chú Trần vẫn hôn mê bất tỉnh. Bác sĩ điều trị không thể đưa ra đáp án, hiện tại Giang Vấn Nguyên nhìn mặt con rối xương, cái gì cũng hiểu. Chú Trần nói với cậu rằng "Nếu bàn tròn có thể ngồi đầy người là tốt rồi", có thể cùng trò chơi bàn tròn thiết lập mối liên hệ không thể tưởng tượng nổi, dùng phương thức dựa vào con rối xương để tiến vào trò chơi bàn tròn, rất có thể là bởi vì huyết mạch của chú Trần được kế thừa từ người chơi nữ và npc nam trong bàn tròn. Mà Trần Miên cũng kế thừa huyết mạch có liên hệ với trò chơi bàn tròn, cho nên mới có thể nuốt năng lượng và dung hợp con rối, lấy hình thái linh hồn ở trò chơi bàn tròn bảo trì ý thức của bản thân. Trần Miên viết tờ giấy kia cho Giang Vấn Nguyên, rõ ràng là đã cảm nhận được huyết mạch tương liên với hắn trong con rối xương, chính là linh hồn của chú Trần! Giang Vấn Nguyên trong nháy mắt phảng phất cảm nhận được con rối trong tay nặng hơn ngàn cân, nặng đến nỗi cậu phải dùng khí lực toàn thân mới không làm cho con rối xương rơi khỏi tay. Giang Vấn Nguyên không dám tưởng tượng, chú Trần liều lĩnh tiến vào trò chơi bàn tròn, ông ấy còn có thể sống sót trở về hiện thực không? Nội tâm Giang Vấn Nguyên chia làm đôi, một nửa cảm thấy rối rắm và thống khổ vì hành vi tự sát của chú Trần; nửa còn lại bắt đầu lạnh lùng suy nghĩ làm thế nào để sử dụng hiệu quả con rối xương mà chú Trần dựa vào... Lúc ấy trong vali của Giang Vấn Nguyên có hai con rối, một con rối của Trần Miên, có thể rời khỏi trò chơi bàn tròn, một con rối nghệ sĩ violin thu được trong vòng trò chơi Tả Tri Ngôn đã chết. Giang Vấn Nguyên và chú Trần chưa bao giờ trao đổi vấn đề về trò chơi bàn tròn, cũng là lần đầu tiên mang theo con rối đến Trần gia. Chú Trần không biết ý nghĩa của con rối nghệ sĩ violin, từ bỏ linh hồn cũng không phải có thể dễ dàng đưa ra quyết định, vậy rốt cuộc chú Trần lấy tiêu chuẩn gì để chọn con rối xương từ hai con rối này? Có lẽ đúng như Giang Vấn Nguyên suy đoán, con rối xương là cạm bẫy ngọt ngào của trò chơi bàn tròn, vì để phá hư ràng buộc không thể phá vỡ của cậu và Trần Miên, trò chơi bàn tròn đã đặt chân vào cái bẫy này, cho con rối xương năng lực cắt đứt kế ước giữa trò chơi bàn tròn và người chơi. Trong linh hồn của chú Trần, vốn có liên hệ với trò chơi bàn tròn, cùng năng lượng của con rối xương tiếp cận nguồn gốc của trò chơi bàn tròn sinh ra cộng hưởng, cho nên mới không để ý đến nguy hiểm đến tính mạng, dứt bỏ linh hồn dựa vào trong con rối xương tiến vào trò chơi bàn tròn. Chú Trần giấu diếm mối quan hệ của mình và trò chơi bàn tròn với Giang Vấn Nguyên, bởi vì ông ấy biết rõ lời thẳng thắn của ông sẽ khiến Giang Vấn Nguyên phản đối sự hy sinh của ông. Sau khi chú Trần từ bỏ linh hồn của mình, cũng từng có cơ hội để nói thẳng thắn với Giang Vấn Nguyên rằng ông đã động tay động chân với con rối xương, nhưng ông không nói gì, bởi vì ông lo rằng khi mình nói ra, Giang Vấn Nguyên sẽ không chịu mang con rối xương vào trò chơi bàn tròn. Trong vòng tuần hoàn chết chóc khép kín của Giang Vấn Nguyên và Trần Miên, sau khi bọn họ chết ký ức sẽ được hồi tưởng lại, cho nên tới tận bây giờ Trần Miên chưa từng có được ký ức sau khi chết, hắn không biết sau khi mình chết, cha hắn vì cứu hắn mà trả giá cái gì. Giang Vấn Nguyên không cách nào tưởng tượng, trong vòng tuần hoàn tử của bọn họ, rốt cuộc chú Trần đã cắt đứt linh hồn mình bao nhiêu lần. Nếu Giang Vấn Nguyên không nhẫn tâm vùi các bộ phận của con rối vào vị trí xương ngón tay cái, mơ hồ lưu lại ký ức một lần; nếu Trần Miên không đập nồi dìm thuyền điên cuồng nuốt con rối ở lại trong trò chơi theo phương thức linh hồn, cùng Giang Vấn Nguyên tiến lùi. Giang Vấn Nguyên một mình giãy dụa trong trò chơi bàn tròn để kiếm sống cơ bản tiêu hao toàn bộ tinh lực của cậu, nào có khí lực thong dong suy nghĩ đến bổn vụ của con rối? Giang Vấn Nguyên có lẽ sẽ ôm con rối xương là ý tưởng mà Trần Miên để lại cho cậu như một món quà không thể thay thế, tuân theo nguyên tắc năng lực đặc biệt của con rối xương, chỉ có thể sử dụng trong hiện thực, mà đem nó bảo hộ ngoài thực tế. Tuy nhiên, tất cả các loại biến số được tạo ra trong vòng tuần hoàn tử hội tụ lại với nhau, tạo ra phép lạ ngày hôm nay, Giang Vấn Nguyên đã mang con rối xương vào trò chơi bàn tròn. Sự hy sinh im lặng của chú Trần, và cuối cùng hôm nay rốt cuộc cũng không còn im lặng. Giang Vấn Nguyên thử nói chuyện với chú Trần phụ thể vào con rối xương, hý hoáy với thân thể của con rối xương, nhẹ nhàng chạm vào mặt con rối, nhưng chú Trần vẫn nhắm chặt hai mắt như trước, biểu tình cũng duy trì nguyên trạng, không phát sinh nửa điểm biến hóa. Lúc con rối xương còn đang ở trong không gian đặc thù của Giang Vấn Nguyên, Trần Miên liền cảm nhận được sự dị thường của con rối xương. Nếu muốn đánh thức chú Trần, chỉ sợ còn cần mượn lực lượng của Trần Miên mới được. Việc cấp bách trước mắt chính là phải ở dưới mí mắt người chơi như hổ rình mồi, cùng Trần Miên nhận ra nhau. Giang Vấn Nguyên không đặt con rối xương trở lại không gian đặc biệt, mà là đặt bên gối, hy vọng sau khi con rối thoát ly không gian đặc thù, chú Trần cũng có thể giống như Trần Miên cảm nhận được sự tồn tại của cậu, thông qua sự cộng hưởng của huyết mạch từ trạng thái ngủ say tỉnh lại. Một đêm trôi qua, Giang Vấn Nguyên không ngủ ngon, chuyện đầu tiên cậu làm khi mở mắt ra vào buổi sáng chính là nhìn về phía con rối xương bên gối. Đừng nói khuôn mặt của con rối xương không có biến hóa, ngay cả tư thế của con rối xương khi Giang Vấn Nguyên bày đến bên gối tối hôm qua cũng hoàn toàn không di chuyển qua. Đây là chuyện trong dự liệu, Giang Vấn Nguyên cũng không quá mức mất mát, cậu đem con rối xương thu hồi vào không gian đặc biệt, rời giường đi rửa mặt. So với hai ngày trước, trong khoảng thời gian ăn sáng hôm nay, phạm nhân trong phòng ăn ít đi rất nhiều, phỏng chừng là mất hứng thú với bữa sáng tồi tệ, tập trung vào phần thưởng bữa tối thịnh soạn sau khi hoàn thành nhiệm vụ hiến tế. Giang Vấn Nguyên bất động thanh sắc ghi lại số phạm nhân có mặt, sửa sang lại cho bọn họ vào kho. Động tác nhìn quanh bốn phía Giang Vấn Nguyên cũng không giấu kín, một nam phạm nhân gầy gò như cây gậy trúc đã bị hành động của Giang Vấn Nguyên hấp dẫn, bưng bữa sáng ngồi xuống đối diện Giang Vấn Nguyên. Số trên quần áo tù nhân màu cam của cây gậy trúc gầy bị khăn tay hắn dùng bốn cây kim khóa cố định che khuất, kỳ thật hắn che chắn số của mình cũng chẳng có ý nghĩa gì, tất cả mặt và số hiệu của người phạm tội đều công khai, chỉ cần có tâm đi tìm, không cần tốn bao nhiêu sức lực là có thể tìm ra. Cây gậy trúc gầy đặt bữa sáng lên bàn ăn, bởi vì khuôn mặt quá gầy mà có vẻ có chút nổi bật, hắn nhìn chằm chằm Giang Vấn Nguyên, tựa như một con quái vật nhìn chằm chằm vào con mồi: "Sau khi tiến vào phòng ăn, anh đã một mực quan sát chúng tôi, là một thành viên bị anh quan sát, tôi muốn biết rốt cuộc anh đang nhìn cái gì?" "Tôi đang quan sát cái gì, câu trả lời không phải là hiển nhiên sao?" Giang Vấn Nguyên hơi tách ra tầm mắt của cây gậy trúc gầy gò, vừa đối phó với bữa sáng khó ăn, vừa nói: "Tôi đang tiến hành nhiệm vụ số 21giao phó cho tôi, tìm kiếm người đàn ông thuận tay trái có thể hình thể cường tráng, có mùi hôi nách. Cậu có thể không cần lo lắng, mấy điều kiện này một cái cậu cũng không phù hợp." Tuy rằng Giang Vấn Nguyên không nói thẳng, nhưng trong từng dòng chữ của cậu đều hàm ý cây gậy trúc gầy chỉ sợ là địch với số 21, cho nên mới đến trước mặt cậu đi qua đi lại. Cây gậy trúc gầy có chút không vui chậc chậc một tiếng: "Số 22, anh làm chân chó cho số 21 còn làm ra cảm giác ưu việt nhỉ? Số 21 vẫn canh giữ trong cảnh tượng ảo, không thể tự do hành động, bản thân cũng khó bảo toàn, anh thật sự cho rằng số 21 có bản lĩnh bảo vệ được chân chó này sao?" Trong lúc cây gậy trúc gầy gò nói chuyện, Giang Vấn Nguyên ăn hết bữa sáng còn lại, cậu lau sạch miệng, nhìn về phía cây gậy trúc gầy: "Số 15, bệnh nhân biếng ăn nặng, cực kỳ chán ghét những người béo phì, lấy danh nghĩa tập huấn giảm cân để lừa tiền, đồng thời giam cầm 30 tình nguyện viên giảm cân, buộc họ phải uống nước tuyệt thực để giảm cân đến chết."