Anna
Chương 5 : Anna
Chương 5: Cùng nhau chơi piano
Editor: Bonnie
Trận đấu đã kết thúc, Du Trình không cần huấn luyện mỗi ngày nữa, nhưng cậu vẫn giữ thói quen tập luyện bóng rổ, Anna cũng mỗi ngày theo cậu đến sân bóng điểm danh.
Trong danh sách yêu đương của Du Trình lại tăng thêm vài điều.
Đón bạn gái đến trường.
Mang đồ ăn sáng cho bạn gái.
Cùng bạn gái làm bài tập.
Mỗi ngày đều gọi điện thoại cho bạn gái.
Trước khi đi ngủ phải nói chúc ngủ ngon với bạn gái.
???
“Còn có chuyện gì muốn tôi bổ sung vào những chuyện sẽ làm với em không?”
“...”
Đầu tiên tra nữ Anna từ chối đề nghị đưa cô đến trường của Du Trình, tuy bọn họ ở cùng một tiểu khu.
Nhưng Anna không hề muốn gióng trống khua chiêng đem chuyện cô “yêu đương” nói cho cha mẹ cô, tuy “tình cảm luyến ái” của bọn họ đã công bố cho cả thiên hạ biết, hơn nữa, cô vẫn đang trốn tránh Lâm Gia Uy mà, nếu đụng phải, chẳng phải là chiến trường bi thảm sao.
Về phần mang bữa sáng thì càng không cần.
Không thể từ chối bữa sáng tình yêu của bà Trần được.
Anna không hiểu vì sao trong đầu Du Trình lại xuất hiện những suy nghĩ kỳ lạ này, nhưng cô không phản cảm Du Trình làm những việc này với cô.
Bọn họ “cùng một chỗ” chưa đến một tháng, cô đã có chút sợ hãi, trong mối quan hệ yêu đương giả vờ này, cô còn có thể kiên trì bao lâu.
Thời gian gọi điện thoại theo thông lệ lại đến rồi.
Mỗi tối lúc tám giờ.
“Hi~”
“Hi -”
“Em đang làm gì?”
“Nói chuyện điện thoại với cậu -”
Chính là những cuộc đối thoại không có dinh dưỡng như vậy, đúng giờ xuất hiện.
“Em còn nhớ Quý Lý Lý không?”
“Nhớ, chính là Quý Lý Lý bởi vì cái đầu màu vàng mà bị chú Quý bắt cạo trọc.”
“Haha, ngày mai là sinh nhật cậu ta, cùng tôi ra ngoài đi chơi đi.”
“Có thể không đi không?”
"Không thể."
...
Anna không thích tham gia mấy loại tụ hội này, nhàm chán lại không thú vị.
Cô cố vùng vẫy nói: “Cậu ta không biết tôi, tôi cũng không muốn đi.”
“Đi thì sẽ quen, cũng bởi vì trước kia em cứ trốn tránh không chịu gặp gỡ ai, mọi người mới không biết có một người như em tồn tại. Huống chi hiện tại tất cả mọi người đều muốn gặp em.”
“...”
Lại càng không muốn đi thì phải làm sao bây giờ.
“Bạn gái ~ "
Được rồi, cô khuất phục (−_−;)
Khi cô gặp lại Quý Lý Lý, mái tóc đen của cậu ta ngoan ngoãn sạch sẽ xõa trên trán, áo sơ mi trắng cùng quần tây màu xanh nhạt, xem ra là một đứa con ngoan. Tuy bề ngoài không lòe loẹt, nhưng sinh nhật mười tám tuổi của cậu, lại gióng trống khua chiêng làm rầm rộ.
Dù sao, cậu ta cũng đã bao hết cả tầng để chơi bời.
Anna nghĩ, cô không nên mềm lòng đồng ý với Du Trình tham gia bữa tiệc sinh nhật này.
Cô không đánh bài, cũng không biết đánh bi-a, không có hứng thú với ca hát, cũng không có hứng thú với mấy cái máy chơi game.
Khi Du Trình kéo cô đến chào hỏi với đám bạn của cậu, Anna cảm thấy mặt mình cười muốn cứng đờ luôn rồi.
“Cậu đi chơi với bọn họ đi, tôi có thể tự kiếm gì đó ăn.”
“Tôi đi với em nha.”
Anna nghe theo lòng mình, cô không muốn một mình tội nghiệp trốn tránh ăn gì đó.
"Được rồi ~ "
Vì thế, Anna và Du Trình, cầm một cái mâm nhỏ, tìm một chỗ không có ai, dựa lưng vào cửa sổ sát đất, nhìn căn phòng đầy náo nhiệt, mỗi người một miếng bắt đầu ăn.
“Em với chị em, tình cảm rất tốt sao?”
Anna kinh ngạc: "Vì sao lại hỏi vậy?”
“Trong những lần tụ tập lần trước, chỉ thấy An Kỳ, mà không thấy bóng dáng em đâu. Vì sao vậy?”
“Ừ --” Anna trầm tư một chút, "Bởi vì tôi không thích bị so sánh, nhất là so với người chị ưu tú của tôi.”
“Nhưng tình cảm của tôi với chị tôi rất tốt, chúng tôi chưa từng thảo luận về việc này, chúng tôi hiểu nhau, chắc chị ấy sẽ không nói với tôi, Anna, thật ra em rất tuyệt! Tôi cũng sẽ không nói với chị ấy, em không thích tên mình em đi theo sau chị. Cho nên tôi vô thức rời xa nơi nào có chị ấy, chị ấy sẽ không hỏi tôi tại sao, chúng tôi đều chọn cách chấp nhận nó một cách tự nhiên.”
“Vậy em thật sự từng thích Lâm Gia Uy sao?” Du Trình đột nhiên hỏi.
Anna bất ngờ không phòng ngự, cô quay đầu nhìn về phía Du Trình, bắt gặp một gương mặt chân thành tha thiết.
“Ách…” Cô xấu hổ nhức đầu, vẫn lựa chọn thật lòng: “Đó là chuyện của trước kia rồi, sau khi anh ấy trở thành bạn trai của An Kỳ, tôi đã không còn thích anh ấy nữa rồi.”
“Hóa ra em thật sự thích cậu ta, vậy em đã lừa tôi.”
Anna ảo não, vẻ mặt Du Trình giống như đang lên án cô là người phụ lòng.
“Vậy thì hiện tại chúng ta cũng đang lừa gạt mọi người mà!”
Du Trình "Hu" một tiếng, nhưng Anna lại không hiểu nét mặt của cậu hiện tại, mang theo sự tự giễu khó hiểu.
Khi Anna muốn truy hỏi, Du Trình lại nói: “Tôi cũng không biết em chơi piano tốt như vậy.”
“À, cậu nói tới piano à.”
Piano là sở thích thứ hai của Anna.
Đầu năm nay Anna đàn một khúc dương cầm ở nhà họ Trình, đương nhiên không phải cô tự đưa ra ý kiến, mà là cô nhàm chán không cẩn thận đi vào phòng đàn của nhà cậu, bị mẹ Trình bắt gặp.
Cô không thể nào cưỡng lại sự hấp dẫn xinh đẹp cao quý của cây đàn Piano Steinway, khi không có sự cho phép của chủ nhân cô đã tự tiện đánh đàn. Chờ khi cô hoàn hồn, không biết mẹ Trình đã đứng đó nhìn bao lâu.
“Anna, con đàn thật hay!”
“Du Trình cũng biết đàn dương cầm, nó đánh cũng tốt như con, chỉ là đã lâu nó chưa chạm vào piano.”
“Sau này tới nhà dì chơi nhiều một chút, dạy dì chơi piano được không?”
“Con giỏi như vậy, nên để mọi người thưởng thức!”
Mẹ Trình vừa dịu dàng vừa nhiệt tình, Anna không từ chối được lời mời của bà nên đã đàn một bản cho mọi người ở đại sảnh, là biến tấu của bài Ngôi Sao Nhỏ.
“Cùng chơi đàn với tôi nhé?” Du Trình nâng cằm, chỉ về phía cây đàn piano ở trung tâm đại sảnh.
"Cái gì?"
Du Trình trực tiếp kéo Anna đi, “Đi thôi, không phải em không chuẩn bị quà sinh nhật sao, đàn một bài Mùa Hè Của Kikujiro tặng cho Quý Lý Lý đi.”
Link bài đó đây: https://www.youtube.com/watch?v=UXHpTfHYfno
“Chờ, chờ chút! Du Trình!”
Nhưng bàn tay Du Trình cầm lấy tay Anna vừa có lực lại vừa vững chắc, như thể cậu không chờ nổi muốn làm gì đó để chứng minh sự tồn tại của mình.
Khi Anna ngồi xuống, âm thanh ồn ào xung quanh không ngừng vang lên, cô biết cô trốn không thoát được.
Không kịp suy nghĩ toàn bộ chuyện này xảy ra thế nào, thời khắc ngón tay Anna chạm vào phím đàn, ánh mắt cô chạm vào ánh mắt thâm thúy của Du Trình, cô đã quên hết mọi người và mọi vật xung quanh cô.
Cô không tự chủ nở nụ cười.
Đây là lần đầu tiên cô và Du Trình phối hợp lại tốt đến vậy, làm cô vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Mãi đến khi kết thúc, cô vẫn chưa muốn kết thúc.
“Ố ồ… --!”
“Du Trình, cậu đoạt lấy hào quang nhân vật chính của Quý Lý Lý rồi, cẩn thận cậu ta khóc cho cậu xem!”
“Du Trình, từ xưa tới giờ những kẻ thích show ân ái đều chết rất nhanh!”
"Hôn một cái - -!"
"Hôn một cái - -!"
Lúc này Anna mới đứng ngồi không yên, cô đưa mắt hỏi Du Trình, làm sao bây giờ? Mau đứng lên đi thôi!
Nhưng Du Trình không hề nhúc nhích, chỉ chăm chú nhìn cô.
Giờ phút này cậu mới phát hiện, chuyện Anna từng thích Lâm Gia Uy làm cậu không thoải mái, tuy Anna nói bọn đang gạt người khác là sự thật lại làm cậu càng thêm khó chịu, thậm chí còn có chút tức giận.
Bây giờ trong ánh mắt cô tràn ngập tin tưởng không hề phòng bị nhìn cậu, căn bản không hề biết cậu muốn làm gì.
Du Trình muốn hôn cô, không chỉ là môi chạm môi.
Chắc chắn cô gái ngốc này không biết, hôn và chạm môi không có gì khác nhau.
Cậu thích cô, muốn cùng cô nói chuyện yêu đương thật sự.
“Quao… --!”
"Du Trình! Du Trình! Du Trình!"
Du Trình nâng má Anna, yết hầu cậu trượt trượt, chóp mũi chạm vào cô, môi kề môi, nhưng thế này chưa đủ, cậu cắn đôi môi mềm mại của cô, mở hàm răng cô ra, đầu lưỡi ướt sũng tham lam đi vào, bỗng nhiên vừa hung ác lại vừa triền miên mút lấy.
Nụ hôn này không kéo dài lâu, lông mi run rẩy cùng với nét mặt ngây ngốc của Anna nhắc nhở Du Trình phải biết dừng lại đúng lúc.
Cậu bắt buộc bản thân phải rời khỏi môi cô, đưa ngón cái lên lau miếng bọt trên khóe môi cô, không để ý đến âm thanh trêu ghẹo từ bốn phía, nắm lấy Anna còn đang bàng hoàng chạy ra ngoài.
Bọn họ chạy ra lối thoát hiểm.
Anna dựa lưng vào vách tường, hơi thở hổn hển, nhìn Du Trình cũng đang thở hồng hộc,
"Du..."
Du Trình không để cho Anna nói xong, cậu không muốn nghe thấy lời chất vấn của cô, ít nhất là không phải trong giây phút này.
Cậu cúi đầu, lại hôn tiếp.
Không có người ngoài cản trở, Du Trình càng làm càn hơn.
Ngậm chặt môi cô không rời đi lại chuyển sang mút, đầu lưỡi luồn lách đi vào, âm thanh nước bọt bị khuấy đảo ở trong lối thoát hiểm đặc biệt rõ ràng.
Cả người Anna mềm nhũn, đầu óc không tỉnh táo lại có chút khô nóng khó nói, mãi đến khi không thở nổi nữa, cô mới dùng sức nghiêng đầu đi.
Nét mặt cô đỏ ửng, đưa tay bịt kín miệng Du Trình.
“Đừng hôn…”
Thật ra Anna muốn hỏi, vì sao lại muốn hôn cô, hơn nữa còn là trong loại tình huống này. Nếu nói lúc trước là do xung quanh náo động, nhưng còn bây giờ?
Nhưng cô không muốn nghe thấy Du Trình hờ hững nói với cô, chẳng qua đây là một trong những việc phải làm khi yêu.
Du Trình ôm eo Anna, hơi thở phả vào trong lòng bàn tay cô, lộ ra một đôi mắt mang theo tính công kích.
“Vì sao?”
“Em nói vì sao?” Bọn họ cũng không là người yêu thật.
Cô mới không thèm thích cậu thật lòng.
--
“Sao cậu chắc chắn tôi sẽ đàn bài Mùa hè của Kikujiro?”
“Bởi vì em thích bộ phim Mùa hè của Kikujiro.”
“Làm sao cậu biết?”
“Bởi vì vỏ bao da Kindle của em là nhân vật hoạt hình Kikujiro. Còn vấn đề gì nữa không?”
“... Không có.”
Truyện khác cùng thể loại
188 chương
20 chương
10 chương
51 chương
50 chương
112 chương
3 chương






