Một đoàn người hớt hải chạy đến trước phòng phẫu thuật . Một lão cụ tầm 70 tuổi mặt tái xanh , theo sau là đôi vợ chồng tuổi trung niên . - Cháu chào ông , cô chú ! - Bốn người nhìn thấy cùng chào hỏi . - Dương thiếu gia , sao ... sao ... cậu lại ở đây ? Cả ...- Ông cụ ngỡ ngàng. - Ánh Tuyết là người đỡ cho cháu . - Hoàng điềm đạm nói . - Có chuyện gì đây ? Con bé gặp chuyện gì tôi sống sao ? - Bà Lưu khóc rưng rức . - Ông và cô chú yên tâm , chị Tuyết sẽ không sao đâu . - Hà Anh gắng gượng cười nói . - Cô là ...?- Ông cụ nói . - Cháu là Bạch Hà Anh ạ . - Hà Anh nói . - Là tiểu thư mới về gần đây của Bạch gia sao ? - Ông Lưu nói . - Có chuyện gì sao ạ ? - Hà Anh nhìn Hoàng một cái rồi nói . Trong người mệt nhoài , mắt bắt đầu tối dần nhưng cô vẫn gắng gượng . - Rất cảm ơn tiểu thư và gia đình tiểu thư đã giúp tập đoàn gia đình họ Lưu này vươn xa - Ông cụ cúi gập người xuống thành kính . - Cụ , cụ đừng làm vậy tổn thọ con . - Hà Anh cuống quýt . - Vừa rồi , tôi thấy bác sĩ ra mà , con bé sao rồi ? - Bà Lưu hoảng loạn víu tay cô nói. - Bác , bác đừng lo . Tuyết mấu nhiều máu , nãy có người truyền máu cho rồi ạ . - Phong từ tốn nói trấn an người nhà họ Lưu . - Xin phép ông ,các bác cháu về trước vì cháu bận chút chuyện ạ . - Cô cười tươi nói rồi cúi chào mọi người . Hoàng ra hiệu ánh mắt cho Phong đi cùng cô về . - Cháu cũng xin phép ạ . - Phong nói rồi vỗ vai Hoàng và về . Chung vẫn đứng đó ngơ ngác . Ủa !? Thế tôi cũng mệt nè ! _Ting_ Cửa phòng phẫu thuật mở . Bác sũ bước ra . - Bác sĩ , con gái tôi sao rồi ? - Ông bà Lưu và cụ vội vã . - Lão gia , phu nhân đừng lo . Tiểu thư đã qua cơn nguy kịch và cần thời gian nghỉ ngơi . _ Tại phía cổng _ -Alo ? - Hà Anh đang từ từ ra cổng thì điện thoại đổ chuông . Giọng cô yếu ớt nghe máy . - Mày sắp về chưa ? - Ân từ đầu dây bên kia nói . -Tao... - Hà Anh ! Phong chạy thật nhanh đến chỗ cô , đỡ lấy điện thoại . Đầu dây bên kia vẫn gọi cô không ngớt . - Về nói sau . - Phong đưa máy lên nghe rồi tắt luôn . Người Hà Anh mệt nhoài , hơi thở yếu dần , mặt tái xanh . Cô đã lịm đi. - Thế mà đòi truyền máu cho người khác . - Phong lầm bầm . Bắt lấy một chiếc taxi rồi đưa cô về . _Trên đường về _ _Ting ting ting_ Điện thoại cô đổ chuông -Alo!?- Phong gạt máy nghe . -Chính xác thì còn tầm gần 2 tháng sẽ về . Vậy nên hãy đợi đi .- đầu dây bên kia một giọng nam vang lên . Phong nhìn lại màn hình , là cuộc gọi từ bên Mĩ. Với cái tên Baby Shark<3 - Ai vậy ? - Phong nhíu mày nói - Oh! Sorry . Are you her boyfriend ? - Người kia nói. - No , Im not . Who are you ? -Phong nói . Ngươi bên kia tắt máy lập tức . Phong nhìn cô gái đang dựa đầu vào vai mình rồi nhìn vào điện thoại cô . Bật lên thì lại hiện mật khẩu . Anh lấy tay cái của cô nhấn nút home . Điện thoại được mở khóa  . Anh tìm lại cuộc gọi và tin nhắn . Chỉ có cuộc gọi và không có bất cứ tin nhắn nào với người mang tên Baby shark này . Anh thắc mắc người này là ai , có quan hệ gì với cô . - Thưa cậu , đã đến nơi rồi . - người tài xế cung kính nói . Phong hơi giật mình , anh lấy vội tiền ra trả rồi cõng cô xuống xe . Xe dừng ngoài cổng nên anh phải đi bộ vào gần nửa cây mới về được đến nhà chính . Sao nhẹ vậy ? Phong thắc mắc , không ngờ cô lại nhẹ đến vậy. - Mẹ ơi !- Cô gái khẽ cựa đầu nói . Phong hơi cau mày và thấy lạ . - Con nhớ mẹ !- Giọng cô nhỏ dần . Bỗng thấy áo mình hơi ướt ướt . Phong hơi ngoảng đầu lại . Nhìn cô lúc ngủ thật yên bình nhưng đôi mày không ngừng cau lại . Về đến nơi - Nó sao thế này ? - Long đứng đợi cổng ,  hớt hải chạy lại nói . - Hà Anh truyền máu cho Ánh Tuyết .- Phong hơi lo nói . - Gì cơ !? - Ân sững người .- Nó nhóm máu hiếm sao truyền được ? -Ân hoang mang - Đưa vào nhà trước đã . - Long hấp tấp nói rồi mở to cổng . - Đi đâu vậy ? - Ân nhìn Phong nói . Anh chẳng nói gì mà đưa cô lên thẳng phòng mình . - Sao không để nó ở phòng em ? - Ân hỏi - Lấy nước ấm với khăn đây .- Phong lạnh lùng nói . Ân đoán rằng có gì đó Phong đang nghi ngờ gì đó về Hà Anh . - Đây anh ! - Ân lấy chậu nước và khăn ấm cho Phong . Long vẫn cứ ngơ ngác . - Ra ngoài , về phòng !  -Phong vừa quát vừa đẩy hai người ra ngoài. Hai người liên tục ú a ú ớ không hiểu chuyện gì . Phong cũng không hiểu sao mình bực tức đến vậy . Có lẽ vì anh có cảm giác mình đang bị lừa . - Điều tra về Bạch Hà Anh cho tôi . - Phong họi điện cho ai đoa chỉ nói vẻn vẹn một câu rồi cúp máy . - Mẹ ! - Hà Anh mắt vẫn nhắm nghiền , từng giọt nước mắt đang bắt đầu lăn ra . Phong không biết làm gì , anh nhìn cô với ánh mắt khó hiểu rồi đi tắm . .... - Ơ anh Phong sao thế ? - Ân nhìn Long nói . -Em không biết , anh không biết chỉ có trời mới biết - Ủa ! Hai người sao lại ở đây nhìn cửa thế này - Ôi mái ngói ! Hú hồn ! - Long nhảy dựng người lên khi thấy Lạc Lạc đứng cạnh mình . Ân cũng suýt hét lên . Cũng may cô kìm nén lại . - Sao em/mày chưa ngủ ? - Long và Ân đồng thanh . - À ! Phòng em không có gối nhỏ cho bé Chi . Xuống phòng Hà Anh lấy mà cửa khóa  dưng thấy hai người đứng đây tưởng trộm . - Lạc Lạc cười hì hì nói . - Thôi đi ngủ ! - Ân xua xua tay nói . - Đúng rồi , đi ngủ ! - Long cũng xua tay . - Hơ cái gì vậy !? - Lạc Lạc ngớ ngớ rồi cũng về phòng . .... _ Sáng hôm sau _ Ánh nắng lẻ loi chiếu vào phòng , vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô . Đôi mày xinh đẹp kia khẽ nhíu lại khi gặp phải nó . Đôi mắt từ từ mở ra và nheo vào vì chưa kịp thích ứng với ánh sáng kia . Cô giật mình ngồi bật dậy . - Má ! Đây là đâu !? - Cô hốt hoảng ngó quanh phòng rồi vô tình thấy một người con trai đang ngả đầu ra ghế sofa ngủ . Cái quái gì thế này ? cô hoang mang và cố nhớ lại xem qua có chuyện gì xảy ra  . Và cố nhớ rằng mình ngất ,đến giờ đầu óc vẫn hơi choáng váng . - Dậy rồi à ? - Người con trai chợt lên tiếng làm cô giật mình . - Ơ vâng ! - Hà Anh nói rồi ngó ngó xem điện thoại đâu . Rồi vớ nó . - Hôm qua em suýt ngất , anh đưa em về . Phòng em có bảo mật , anh không mở được nên đưa em về phòng mình .- Phong nở một nụ cười ấm áp nhìn cô ( Nói dối không chớp mắt ) - Vậy em về phòng đây . - Cô leo xuống khỏi giường rồi về phòng . Tim cô cứ đập thình thịch khi nhìn thấy cái nụ cười đó . Nụ cười đó thật tỏa nắng và khiến cô rung rinh . ... Cô mở cửa phòng đúng lúc Chi Chi lên . - Mẹ ơi !- Cô bé lon ton chạy đến bên cô . - Vừa về à !? - Tiếu Hoa cũng lên và hỏi - Không ! Tao về từ đêm qua . Mà ... - Cô nói bỏ lửng . - Hứ !? Sao ? - Hoa nói - À ! Thế này nhá ! Thế nào thì thôi kệ đi tao cũng không biết thế nào ? - Cô nói quẩn - Mày tin tao cho mày trận không mà nói thế ? - Hoa méo mặt khi không hiểu cô đang nói cái gì . - Thôi ! Tao vào phòng đây , còn phải thay quần áo đưa Chi Chi đi học nữa . - Cô cười tươi rói nói . - Lẹ đi còn lên lớp . - Tiếu Hoa cười rồi về phòng .... _6h30_ - Nào ! Mẹ đưa con đến trường mới của con rồi mẹ về đi học nha . - Cô dắt Chi Chi ra xe rồi nói . Cô bé mỉm cười thật tươi rồi lên xe . Trên đường , mọi thứ đều nhộn nhịp . Cô giữ nụ cười tươi nhất để che đi nỗi mỏi mệt trong cơ thể mình . - Bác à , cháu gửi bé với nha bác . - cô nhắn nhủ với hiệu trưởng . Bà là bạn mẹ nuôi cô nên cũng dễ nói chuyện  . Cô dặn Chi chi đủ chuyện rồi cũng an tâm ra về . ... Lại bắt đầu một ngày mới . _ Tại bệnh viện _ Hoàng và Chung đã về được khá lâu để chuẩn bị cho buổi học hôm nay . - Cô bé đó hơi hơi quen ba ạ - Bà Lưu ngẫm lại rồi nói với ông cụ . - Phải rồi ,có gì đó rất gần gũi . - Ông Lưu thêm vào . - Mọi người nói ai vậy ạ !? - Tuyết mở mắt ra lờ lờ nói . - Con tỉnh rồi sao ? Nằm nghỉ ngơi đi . - ông cụ nhìn đứa cháu gái mình trìu mến nói. - Người mọi người nói là ai vậy ? - Nhỏ ngơ ngác nhìn 3 người . - Vô tình gặp thôi . Cũng may con không sao . Hay chuyển hẳn về nhà ở đi ,chứ thế này , mẹ không yên tâm .- Bà Lưu mắt rưng rưng nhìn con gái mình nói . - Con không sao . Con lớn rồi , con tự biết phải làm gì . - Tuyết bực tức nói . - Thôi ý con đã vậy . Bố mẹ sẽ không ép nữa . Con nghỉ ngơi cho khỏe đi . Hơn tuần nữa con mới có thể ra viện .- Ông Lưu nói. ... Hà Anh sắp phát điên vì mãi ko mở được điện thoại . Cô nhớ rồi bắm chính xác từng số mà lại không mở được. - Thế nào ? Mở được chưa ? - Ân ngồi gần hỏi . - Chưa ! Sao lạ nhỉ ? - Hà Anh lật lật điện thoại nói . - Có khi nào m vớ nhầm điện thoại không? - Ân nói . Hà Anh thì cố nhớ lại . Có khi vớ nhầm thật . Ngẫm một hồi lâu thì chuống điện thoại vô tình reo lên . - Hớ /Minh Anh ? - Cả cô và Ân đồng thanh . - Mày quen Minh Anh ? - Ân ngạc nhiên nhìn cô . - Tao không ! - Hà Anh cũng tròn mắt nhìn cái điện thoại . -Sao số nó lại ở đây ? - Ân chỉ vào điện thoại . - Qua lớp 11 với tao !- Hà Anh nói rồi lôi Ân đi cùng mình. Khối 11 bắt đầu nhốn nháo lên khi thấy hai người . -Ơ lên đây làm gì ? - Long từ đâu chui ra nói - Em cầm nhầm điện thoại anh Phong , anh vào đổi lại hộ em . - Hà Anh đưa điện thoại cho Long nói . -Móa ! Ngủ với nhau xong lại cầm nhầm của nhau ? - Long giật mình nói . - Anh ăn nói cho cẩn thận - Cô quắc mắt nhìn Long . Ánh mắt đầy sát khí . Ân khẽ húych vào tay Long . - Trêu thôi , gắt gì ! - Long núp sau lưng Ân nói . - Đổi cho em ! - Hà Anh thở dài nói . - Ở trong lớp ý , dỗi ! - Long quay mặt ra đằng khác . Cô không thèm ngó lơ gì rồi đến nơi cửa lớp . - Tìm Hoàng à ? Hoàng ơi , á !- Chung vừa hay đi ra thấy cô liền nói . Và được cô tặng free cái giẫm chân. - Anh điên à ? - Cô nói . - Ơ hay - Chung tròn mắt nhìn cô -Gọi anh ? - Hoàng đi ra nói . Ai đứng đấy đều thấy lạ lùng khi Hoàng nói ấm đến vậy . -Không ! - Cô lạnh lùng nói . - Gọi tôi chăng ? - Chung te tởn . - May vậy ! Hình em cầm nhầm điện thoại anh ! - Phong từ đằng sau Hoàng ló mặt ra nói rồi cười hiền. Bấy giờ 2 người kia mới lộ ra vấn đề . - Em cũng đang tìm anh để trả điện thoại . - Hà Anh đưa điện thoại cho Phong nói . Cả Chung và Hoàng đều thấy khó hiểu . Hà Anh nhận lại điện thoại rồi toan bỏ đi . - Dỗi anh ? - Hoàng nắm tay cô lại nói , cô không ngoái lại , gỡ nhẹ tay Hoàng và nói : Không . Cô đi thẳng đến chỗ Long và Ân - Ân ái xong chưa ? - Hà Anh nói . -Con ranh! - Long và Ân đồng thanh . - Dỗi Hoàng à ? Sao nó nhìn em đắm đuối thế ? -Long nói . - Bớt nhảm đi ! - Ân liếc nhìn Long nói rồi lôi Ân đi . Ai thấy cũng nghĩ đó là người yêu Hoàng . - Thế là thế nào ? - Chung nhìn Phong hỏi . - Đùa ! Cái này nói sau , học xong đã . - Phong cười ấm áp nói - Mà hôm qua mày to tiếng thế bị dỗi là phải rồi . Đáng đời ! - Chung huých tay Hoàng nói . - Im !- Hoàng lạnh lùng nói . ... Cô vào xem , đã có một cuộc gọi nhỡ và đã  được ai đó nghe . Cô cười không nổi khóc không xong . Và rồi cố cười bấm máy gọi lại . - ... -... Hai người nói chuyện một hồi lâu cô mới ngớ người . Có lẽ anh đã nghe vì thấy lạ hoặc thấy tò mò . Cũng không trách anh được . Nếu trách thì nên trách cô bất cẩn . ... - Số lạ sao ? - Hoàng nói - Ừ ! Đây ! - Phong đưa số cho Hoàng . Anh đã nhanh tay lưu số đó vô điện thoại mình . Hoàng lấy làm lạ . Nhưng anh tôn trọng quyết định của cô . Trách thế nài được cô , có mối quan hệ mới cũng là tốt . Hoàng và Long ,cả 2 người đã quá ích kỉ cô rồi . - Bắt được cái tên hôm qua đâm Ánh Tuyết rồi . - Long lướt điện thoại nói . - Chuyện là thế nào ? - Phong nhìn Long . - Có người sai khiến . - Chung vuốt cằm suy nghĩ . - Ai !? - Phong hỏi . .... - Lập tức về nhà Chính ngay !- Chung gọi cho Ân nói như hét lên . - Có chuyện gì thì phải , mau ! Hân , Hoa , Lạc Lạc . Về thôi ! - Ân vội vàng cất sách vở vào balo nói . - Há !? - Hà Anh vẫn ngáo ngơ. - Về về nhanh ! - Ân đập đập tay xuống bàn nói . Hân ,Tiếu Hoa và Lạc Lạc cũng nhanh chóng về . .... _ Tại nhà Chính _ - Có chuyện gì gấp vậy ? -Hân ngơ ngác nhìn Ân . - Tao cũng không biết thôi cứ vào xem sao . -Ân nói rồi cả 5 người cùng vào . - Nếu mấy anh rảnh thì bàn một mình chứ . Người ta đang trên lớp gọi về đây làm cái gì ? Còn 1 tiết nữa là về rồi không đợi được sao ? - Hà Anh khó chịu nói. - Tìm được kẻ đâm người hôm qua rồi . - Phong lẳng lặng nói . - Ai !? - Cả 5 người nhìn nhau rồi đồng thanh . - ... - Đáp lại là sự im lặng . - Là ai !? -Ân nhấn mạnh lại . Chung không nói gì , mà đặt Ipad lên bàn cho cả 5 người nhìn . Tất cả đều kinh ngạc ... -Không thể nào !