Âm mưu thần tượng
Chương 7 : Công việc mới.
Sau khi vị La quản lí đáng kính đi khỏi, đồng chí yêu nghiệt lại tiếp tục công cuộc đào khoét, vơ vét tài nguyên thiên nhiên trong nhà hàng Phương Nam. Gọi là “tài nguyên thiên nhiên”, vì nhà hàng năm sao này chủ yếu dùng nguồn nguyên liệu cung cấp từ các trang trại rau sạch trên toàn quốc, giá thức ăn ở đây tương đối khiến một nữ nhân thất nghiệp như Lâm Uyển Nhu có loại xúc động muốn thắt cổ tự vẫn. . .
Mắc kinh khủng, mắc dã mang, mắc không còn từ nào để diễn tả!!!
Nhưng kì lạ là có rất nhiều người đến đây đốt tiền nha?!
Lâm Uyển Nhu nhìn người nào đó chấp tay sau đít chạy hết chỗ này tới chỗ khác xem xét, mặt đen thành cái đít nồi.
“Món này là ai gọi thế?” Dương Nhật Phong vừa nói, vừa vươn đũa gấp lấy miếng cá tươi ngon trên đĩa.
Hừm! Không tệ, rất có mùi vị, đúng là đến đây ăn chực không bao giờ là phương án tồi!!
Nam đầu bếp nhìn hắn cười cười, hình như đã quá quen với tình cảnh này rồi, chỉ tiếp tục làm tròn bổn phận của mình, mắt không hề ngước lên: “Là ông Lí của công ty Thiên gì gì đó!”
Yêu nghiệt tiên sinh khẽ “À!” một tiếng, an nhàn thưởng thức miếng mồi ngon trên tay, quay sang nhìn Lâm Uyển Nhu: “Có muốn ăn cái gì không? Tôi lấy cho em!!”
Cô nàng nào đó lườm hắn cháy mắt, phun ra hai chữ: “Không cần!!!”
Cô mới không có mặt dày như hắn, đến chỗ người khác ăn chực còn làm ra bộ dáng như điều này là đương nhiên vậy! Với lại lúc nãy ở nhà đã ăn no rồi không phải sao? Không biết bụng tên này làm bằng gì mà chứa được nhiều như thế nhỉ?
Trong lúc Lâm Uyển Nhu đang rất xấu mặt vì hành động của nam nhân đi chung với mình thì bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập cùng âm thanh nói chuyện của một số người, trong đó hình như có cả giọng nói trước đây Lâm Uyển Nhu cô từng nghe qua một lần.
Phải! Chính là giọng nói nghe được khi Dương Nhật Phong nói chuyện điện thoại vói cái người tên gọi Dương Hoàng Phương kia.
“Tôi vào toilet một lát!” Toàn thân cô nàng nào đó căng như dây đàn. Khó hiểu, đây chẳng qua cũng chỉ coi như là một buổi đi xin việc thông thường thôi mà, tại sao cô lại có cảm giác như sắp bị người ta giám sát tới nơi vậy? Lần trước vào đồn công an cũng chưa có căng thẳng bằng nha!!
“Vào trong đấy làm gì?” Dương Nhật Phong nhất thời không thích ứng kịp với hoàn cảnh, thốt ra một câu này xong liền muốn tự cắn đứt lưỡi mình.Ặc! Vào trong toilet còn có thể làm gì chứ?? Tất nhiên là. . . hắc hắc ^o^“Mặc kệ tôi!” Lâm Uyển Nhu đen mặt gằn từng chữ, xoay người định bỏ đi thì bả vai bị một cánh tay níu lại. Không ai khác chính là Yêu nghiệt tiên sinh gian manh giảo trá: “Này! Đừng mói với tôi là em vừa lâm trận liền muốn bỏ trốn đấy chứ???”
Cô nàng nào đó bị đâm trúng tim đen, cả thân mình bỗng chốc cứng đờ.
Đồng chí à, anh là con giun trong bụng tôi hay sao vậy???
Dương Nhật Phong nhìn người trong tay đơ mất ba giây, càng khẳng định ý kiến của mình: “Nhìn em cứ như sắp bị tôi bán vào kĩ viện đến nơi ấy?”
Lần này Lâm Uyển Nhu thật sự chắc chắn, tên Dương Nhật Phong này nhất định chính là con giun trong bụng cô rồi!!! >..
Truyện khác cùng thể loại
43 chương
23 chương
73 chương
176 chương
64 chương
11 chương
71 chương








