Âm mưu thần tượng
Chương 16 : Chưa hợp vội tan.
Không đợi hắn ta tỉnh hẳn, Lâm Uyển Nhu hai tay hùng hổ chống nạnh đã có mặt trước cửa phòng: “Là anh bày trò phải không?”
Tên nào đó vẻ mặt vô tội ngơ ngác nhìn cô, hình như còn chưa ra khỏi cõi mộng của chính mình. Bày trò? Hắn ta dạo này an phận thủ thường lắm nha, làm gì có trò mà bày?!
Lâm Uyển Nhu nheo mắt nguy hiểm: “Anh nói xem cái này là cái gì?” Vừa gào thét vừa ‘phịch phịch’ hướng hắn tiến lên hai bước, dúi vào lòng người nào đó cái máy tính xách tay mini của mình: “Không phải anh thì còn ai?!”
“Em chờ tôi một lúc!” Yêu nghiệt tiên sinh khó nhọc tựa vào thành giường men đến chỗ bàn nhỏ, nơi đặt điện thoại của hắn. Sau vài phút, cuối cùng cũng kết nối được với đầu bên kia: “Alô! Phương, giúp một chuyện”.
Dương Hoàng Phương nói gì đó, chỉ nghe Dương Nhật Phong ừ hử vài tiếng rồi ngắt máy, vừa xong một cuộc điện thoại, một cuộc khác lại tới, lần này là công ty quản lí của hắn: “Giám đốc!”
Yêu nghiệt tiên sinh mệt mỏi day day hai bên thái dương, sắc mặt rất tệ. Lâm Uyển Nhu đoán ra được tình hình không ổn, nhưng chỉ biết đực mặt đứng yên một chỗ, im lặng nhìn hắn từ khoàng cách gần. Thật lâu sau, cuối cùng tên nào đó cũng nói chuyện xong.
Ngoài mặt là nói chuyện, thực ra là bị chửi đến mức lỗ tai cũng sắp thông qua bên kia rồi!
“Này!” Lâm Uyển Nhu thấy hắn mơ hồ hình như đã nói xong,luống cuống chọc chọc cánh tay hắn: “Không sao chứ?”
“Ừm” Dương Nhật Phong kiệm lời hơn mọi khi rát nhiều, trên mặt là biểu tình bất đắc dĩ.
Nếu để hắn tra ra được là đứa nhiều chuyện nào dám quấy rối cuộc sống đời tư của hai người họ, hắn thề nhất định không tha cho tên đó. Làm ơn đi, hắn vì giấu chuyện mình ra ngoài gặp gỡ cô, tránh đến mức chỉ muốn đào một đường hầm thông thẳng đến chỗ cô đang ở cũng chỉ vì muốn bảo vệ cuộc sống bình yên đơn giản của cô. Nhưng mà bây giờ. . . không ổn một chút nào cả!
“Chuyện sẽ không. . .???”
Lâm Uyển Nhu còn chưa nói hết câu, tên nào đó mặt dày mày dạn đã nhào đến, đem toàn thân hình cân đối nhưng hơi gầy kia dựa hẳn lên người cô, đầu còn khoa trương chen vào khe hở ở cổ cô dụi dụi: “Bà xã! Anh đau lòng quá~”
Lâm Uyển Nhu phút chốc cứng đờ người, hoảng hốt đến mức đứng im không dám nhút nhích: “Anh. . .anh. . .” Cô nàng ‘anh’ hết nữa ngày, lời vừa định ra khỏi miệng liền đột ngột bị nhột nhạt trên cổ làm cho nuốt hết vào bụng.
Hắn. . . cư nhiên liếm cô?!!
“Chân anh đau!” Yêu nghiệt tiên sinh đúng chuẩn mặt dày, được hưởng lợi còn than vãng: “Em ốm quá! Ôm chẳng thoải mái chút nào.”
“Giờ không phải lúc đùa cợt đâu!” Lâm Uyển Nhu vỗ nhẹ lên vai hắn ta, dù biết rất rõ Dương Nhật Phong đang làm bộ làm tịch, nhưng trong lòng vẫn nhịn không được mềm nhũn trước thái độ của hắn.Trái tim trong ngực bất giác đập nhanh thêm mấy nhịp.
Hai người cứ như vậy đứng bất động hơn mười phút, đến lúc Lâm Uyển Nhu nhịn không được phải lên tiếng: “Phong!”
Dương Nhật Phong vẫn không buồn ngẩn mặt lên nhìn cô, chỉ khe khẻ “Hử” một câu cho có lệ, tiếp tục cọ cọ như đúng rồi. Lâm Uyển Nhu rất  ̄▽ ̄ , mặt đỏ như quả cà chua chín hướng hắn mở miệng: “Em . . .muốn đi vệ sinh!” Sáng ra bị tin tức kia hù dọa cho sợ mất mật, ngay cả giải quyết to nhỏ cô còn chưa có làm nha~
Dương Nhật Phong: (ʘ_ʘ)|||
Sau đó chỉ thấy Yêu nghiệt tiên sinh mang theo vẻ mặt đầy hắc tuyến buông cô nàng nào đó ra, tiếp tục mang theo vẻ mặt đen thùi nhảy lò cò ngồi xuống giường, sau đó. . . yên lặng cắn móng tay!
Lâm Uyển Nhu đột nhiên không chỉ buồn tè mà còn buồn nôn!!!
******
Đợi cô nàng tè cũng tè xong, nôn cũng nôn xong, một việc rất không đáng ngạc nhiên liền xảy ra- Phóng viên vây dưới nhà cô, vây đến mức một con ruồi cũng không bay vào/ra lọt.
Lâm Uyển Nhu bước ra từ nhà vệ sinh, tâm tình cũng thoải mái hơn lúc nảy rất nhiều, nhìn thấy tên nào đó đang hé cửa sổ nhìn xuống lầu, liền biết chuyện gì đang diễn ra bên dưới: “Anh lén lút như vậy, ai không biết còn tưởng anh bị bắt gian đấy!”
Dương Nhật Phong tạm thời ngừng việc quan sát đang dang dở của mình, buông màn cửa quay sang nhìn cô: “Anh rất hy vọng ngày đó, nhưng tiếc là hiện tại không phải”
Cô nàng nào đó nghe hắn nói, liền hận đến mức không thể tát cho mình vài bạt tay. Ài, đang yên đang lành tự nhiên khơi màu để hắn ta mở miệng nói nhảm làm gì chứ. Nhưng rất may, vẫn còn đủ định lực kiềm chế. Lâm Uyển Nhu nhận ra được, tuy hắn ngoài mặt tỏ vẻ không có gì, trong lòng tất nhiên chẳng yên bình được như vậy: “Chuyện này, có cách gì giải quyết không?”
“Có thì có, nhưng. . .” Hàng loạt tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang lời Dương Nhật Phong, hai người họ hiện tại đang ở trong phòng riêng của Lâm Uyển Nhu mà còn nghe rõ như vậy, dĩ nhiên là rất khoa trương rồi. Ách, không phải là leo lên đến tận nhà rồi chứ?
Cô nàng nào đó mang theo một bụng hồ nghi ra ngoài mở cửa, ngạc nhiên nhìn thấy 1. . . à không, là bốn người mới đúng. Đúng lúc đó, Yêu nghiệt tiên sinh chống gậy cà thọt cà thọt đứng bên cạnh cô: “Vào đi!”
Lâm Uyển Nhu: =.=”
Đại ca à, anh đừng làm ra vẻ giống như đây là nhà mình nữa có được hay không?!
Bốn người đến tìm, không ai khác chính là Trần Ngạc Hy, Lâm Gia Tuệ, Dương Hoàng Phương và Dương Hoàng Việt. Tên yêu nghiệt nào đó nhướn mày nhìn cậu em trai thân yêu: “Em chạy tới đây làm gì? Chuyện công ty rất nhàn rỗi hay sao??”
Dương Hoàng Việt bỉu bỉu môi, không thèm nhìn hắn ta lấy một cái, tỏ vẻ ‘ông đây đang rất bất mãn’. Lâm Uyển Nhu thật sự không biết nên khóc hay nên cười, hai anh em nhà này đúng là trẻ con y chang nhau mà >__o< Mày mới em chồng, cả họ nhà mày mới có em chồng!!
Yêu nghiệt tiên sinh vốn còn đang hậm hực, nghe xong hai chữ ‘em chồng’, tâm tình phút chốc vui vẻ như nhặt được vàng: “Chính là như vậy, chính là như vậy” Còn không ngừng gật gù.
Cô nàng nào đó có loại xúc động muốn đấm hắn ta vài ba phát, nhưng vẫn may định lực còn khá cao, quay sang Lâm Gia Tuệ, không để ý tới hai người kia nói nhảm nữa: “Tuệ Tuệ này, mày làm ở đây hay sao?”
“Ờ” Lâm Gia Tuệ thờ ơ ngẩn mặt nhìn cô một cái, trả lời xong lập tức cúi đầu gặm hạt hướng dương trong đĩa.
Lâm Uyển Nhu bất mãn, sao hôm nay ai cũng xem thường khi dễ cô hết vậy T___T thật là không cam tâm mà.
“Rốt cuộc các người đến đây làm gì?” Dương Nhật Phong cuối cùng chịu hết nổi, không gian riêng tư hắn tranh thủ muốn chết, đổi cả cái chân mới có được, sao lại bị chuyện này tới chuyện kia phá hoại vậy cơ chứ. Dương Hoàng Phương thản nhiên như không có việc gì gác chân lên cái chân bó bột của tên nào đó: “Báo cho mày biết một tiếng!”
“Mày ở hố xí nhà mày gọi điện thoại cho tao cũng được mà, tên khốn!” Yêu nghiệt tiên sinh tức muốn trào khói mồm, dùng nạn chống đập bốp lên chân Dương Hoàng Phương, nào ngờ anh chàng kia thân thủ nhanh nhẹn rụt chân về, kết quả bạn trẻ Yêu nghiệt ‘nạn ông đập chân ông’, đau đến mức la cũng không la nổi một tiếng.
“Này, cẩn thận một chút!!” Lâm Uyển Nhu hốt hoảng bật lên tiếng kêu, tên nào đó còn chưa kịp mừng vì bà xã thân yêu lo lắng cho mình, Lâm Uyển Nhu lại buông thêm một câu: “Anh lỡ không mai bị thương nặng thêm, em thật sự không có tiền mua thức ăn tháng này đó”
Yêu nghiệt tiên sinh lần thứ n đứng hình trong gió.
“Chúng tôi tò mò đến xem thử thôi!” Trần Ngạc Hy đại diện cho đám nhân vật quần chúng ba người còn lại, không nhanh không chậm tiếp tục đã kích tâm hồn mỏng manh tỉ lệ nghịch với da mặt của tên nào đó.
Quả nhiên, Yêu nghiệt tiên sinh tức đến mức muốn trúng gió lăn đùng ra bất tỉnh nhân sự cho rồi!
Bốn người kia nói nhảm xong, một lát sau cũng chịu bò về, Lâm Uyển Nhu nhìn đĩa vỏ hạt hướng dương trên bàn, hận không thể phá vòng vây của phóng viên ,ra ngoài mua xăng đốt nhà Lâm Gia Tuệ. Dương Hoàng Phương cùng Dương Hoàng Việt mặt dày không kém Yêu nghiệt tiên sinh là mấy, lon ton lần lượt bám theo Trần Ngạc Hy và Lâm Gia Tuệ về nhà hai cô nàng.
Lâm Uyển Nhu cả kinh nha! Hai đứa bạn thân của cô, từ khi nào thì có đuôi rồi vậy? Sao ngay cả cô cũng không biết!
Cô nàng nào đó mang theo vẻ mặt không thể tin được đóng cửa, vừa quay người lại, đập vào mắt là hình ảnh tên nào đó đang nhìn mình chăm chú, trên mặt chứa biểu tình ‘Em thật ngu ngốc!’ lgn nhất thời thật muốn lao vào đánh què chân còn lại của hắn. Hừ, bộ dạng khi khinh bỉ người ta cũng đâu cần đẹp mắt vậy chứ, khiến cho khẻ bị khinh bỉ là cô ngay cả máu mũi cũng muốn phun ra rồi! >___
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
16 chương
29 chương
13 chương
10 chương
28 chương
250 chương
13 chương






