—————————— Trời chập choạng tối, sau trận mưa dai dẳng, mây mù trên bầu trời Zodiac đã trở nên thưa thớt hẳn đi, để lộ ra mảnh trăng tròn như một ngôi sao rực sáng giữa màn đêm. Khu lớp Z đã bị phá hủy, đó là tin đầu tiên mà hai vị chủ nhiệm lớp Z và Hoàng Đăng nghe được khi trở về từ chuyến công tác ngắn ngày tại khu lục địa lân cận, và sau khi biết được thủ phạm chính là những thành phần ở lớp A, Xà Phu và Thiên Hạc gần như nộ khí xung thiên, chỉ hận không thể cho đám khủng bố trong lốt học viên ấy một trận bán sống bán chết. Hoàng Đăng sau biết chuyện không nói thêm gì, chỉ lẳng lặng đi lấy danh sách học sinh bên khối A. Sau khi kiểm tra kĩ lưỡng, anh ghi lại toàn bộ tên của những thành phần đã vắng mặt vào ngày hôm nay, nộp thẳng lên văn phòng thầy hiệu trưởng. Sau khi xem xét xong tất cả đơn xin nghỉ của những học sinh lớp A vào ngày hôm nay, cùng với những người có lí do thực sự chính đáng và không có dính líu gì đến vụ việc ban sáng, vị lão sư đứng đầu học viện đã sớm đưa ra quyết định của mình, rằng tất cả những học viên đã vi phạm đến điều luật bảo quản cơ sở vật chất của học viện, toàn bộ sẽ bị cưỡng chế chấm dứt tất cả học phần đang theo tại ngôi trường này, đồng thời hạ điểm đạo đức của toàn bộ xuống mức thấp nhất. Vì đã mất đi khu kí túc, lớp Z buộc phải tạm trú tại căn phòng bệnh chật hẹp ở bệnh viện. Không có đủ dụng cụ để nấu nướng, thành ra từ lúc sáng đến giờ, ngoại trừ Nhân Mã, cả bọn chẳng thể ăn được một bữa nào cho ra hồn. Cũng may là có Hoàng Đăng tinh ý mang đầy đủ thức ăn từ căn tin trường đến, nếu không thì chắc cả bọn đã như đống xác khô nằm vật dưới nền nhà. - Này Hoàng Đăng, phiền cậu sửa lại khu kí túc của bọn tớ một lần nữa được không? - Kim Ngưu cầm hộp cơm trên tay, ngẩng đầu lên hỏi. - E là không được! - với vẻ mặt căng thẳng, Hoàng Đăng lắc đầu - Tứ Hồi chỉ gây ảnh hưởng một lần duy nhất lên mục tiêu, lần thứ hai sẽ không có tác dụng. Quả nhiên! Kim Ngưu có cảm giác như bản thân dường như cũng đã biết trước được điều này, không thể nào có chuyện một năng lực hữu dụng như thế lại không có nhược điểm được. Hoàng Đăng cũng chỉ là con người, không phải thần thánh. Thất vọng não nề, Kim Ngưu đưa mắt trở lại hộp cơm chán ngắt trên tay, ủ rũ thở dài. - Mẹ nó! Vậy từ nay cả bọn phải ngủ ngoài đường hết sao? - Sư Tử đập tay xuống bàn, buộc miệng thốt lên tiếng chửi thề - Đúng là một lũ khốn, tất cả đồ đạc của bọn mình đều bị chúng phá tan rồi, giờ phải làm sao đây? - Truyện của tớ... mất hết rồi. - Thiên Bình dường như sắp khóc - Tớ giữ chúng gần mười năm nay, vậy mà... - Vậy là tiền của chúng ta cũng... - Ma Kết bỏ lửng câu nói khi ánh mắt dừng lại nơi gương mặt dường như tuyệt vọng của Xử Nữ, cô bạn không nói gì, chỉ lẳng lặng gật đầu, vậy đã là quá đủ để Ma Kết hiểu được tất cả. Toàn bộ tiền lương của những người đi làm trong lớp, bao gồm cả anh đều nằm trong tay Xử Nữ. Đương nhiên là cô bạn chẳng bao giờ động một ngón tay vào số tiền ấy, mà cẩn thận cất nó vào trong ngăn tủ của phòng mình. Vậy nên đến lúc bị lớp A đột kích, cả bọn chẳng thể làm gì được để cứu số tiền ấy. - Trên người các cậu còn bao nhiêu? - Bảo Bình hỏi, nhưng đôi mắt trông chẳng có vẻ gì là đang kì vọng cho lắm. Từng người trong nhóm lần lượt lắc đầu. Sau khi dốc hết số tiền trong túi ra để chi trả cho tiền viện phí, toàn bộ những gì còn sót lại, tổng cộng còn chưa đến 500 yoen*. (2,5 triệu đồng) Thậm chí không tính đến tiền điện nước, chi phí sinh hoạt mỗi tháng của lớp Z ở mức thấp nhất cũng là 2000 yoen. Không ai trong nhóm là không biết được điều đó. Có cảm giác như đang bị kẹt trong vòng xoáy tàn nhẫn của số phận, những rắc rối, rủi ro cứ như con rắn hổ mang lạnh lùng ẩn mình trong bóng tối, chờ đợi thời cơ và dứt điểm con mồi. Không ai biết được những gì kế tiếp sẽ xảy đến với mình, chỉ biết rằng chỉ cần một chút sơ sẩy, cái giá phải trả có thể là bằng cả tính mạng. Ánh hoàng hôn phía cuối chân trời lụi tắt, khu thành phố Zodiac lại bắt đầu phủ mình dưới màn đêm. ___________ "Xin lỗi vì đã bắt cậu phải đợi, yên tâm, tớ sẽ trở về trường ngay khi xong việc." Nhìn lại dòng tin nhắn từ Cự Giải một lần nữa sau hơn nửa ngày chờ đợi, sự nhẫn nại của Thiên Yết cuối cùng cũng đã đến giới hạn. Chỉ để lại một mẩu giấy nhắn với những dòng viết vội, cô chạy ra khỏi phòng và rời khỏi bệnh viện trước khi bất cứ người nào khác kịp nhận ra. Không mất quá mười giây để Thiên Yết quay trở lại học viện qua cánh cổng không gian do chính mình tạo ra, và cô đã có mặt ngay tại mảnh đất đối diện khu kí túc của lớp Z giờ chỉ còn là một đống hoang tàn. Thiên Yết dời mắt sang chỗ khác, xoay người bước đi. Sau cơn mưa dài, ở khuôn viên trường lúc này trời lạnh đến cắt da, Thiên Yết rúc mình trong chiếc áo khoác mượn được từ chị mình, mừng thầm vì bản thân đã chuẩn bị cẩn thận từ trước. Cô lén chỉnh lại thanh kiếm giấu sau lớp áo, nhanh nhẹn bước trên sân trường. Trời ngày càng chuyển lạnh, những hàng cây xung quanh dường như cũng đang run rẩy trước gió, Thiên Yết chạy đến kiểm tra các dãy nhà học và kí túc xá của trường Zodiac đã sớm lên đèn qua những ô cửa, trong lúc tìm kiếm, hình ảnh của những học sinh nội trú đang cười đùa vui vẻ lọt vào mắt cô, Thiên Yết dõi mắt nhìn họ, chợt cảm thấy chạnh lòng. Có lẽ Cự Giải không có ở khu kí túc của những lớp khác, nếu có thì nơi ấy lúc này đã rộn ràng những màn chào hỏi quen thuộc của những học viên nội trú rồi. Thiên Yết cố để cho đầu óc của mình tràn ngập với những suy nghĩ vẩn vơ, để chúng át đi phần nào nỗi lo lắng đang thường trực trong lòng mình, nhưng dường như đó chỉ là những nỗ lực vô nghĩa, khi mà càng nghĩ ngợi, hình ảnh của Cự Giải lại càng xuất hiện trong tâm trí cô nhiều hơn. Thiên Yết bước nhanh trên sân trường, cố dằn lòng mình lại, tự trấn an bản thân rằng mọi chuyện đều sẽ ổn thỏa. Chỉ cần tiếp tục tìm kiếm, chuyện cô tìm được Cự Giải chỉ còn là chuyện sớm muộn mà thôi. Khuôn viên của ngôi trường Zodiac vốn đã vô cùng rộng lớn, nhưng đối với Thiên Yết bây giờ chẳng khác gì một mê cung trải dài vô tận. Cô đã gọi cho Cự Giải rất nhiều lần, xem qua hết vô số dãy nhà học, kiểm tra từng dãy nhà, hỏi thăm đến cả khu căng tin mà vẫn không có chút tin tức gì. Giữa trời đông gió lạnh, Thiên Yết lững thững bước đi trên khuôn viên trường, chứng kiến mảnh trăng trên bầu trời dần dần bị lớp mây xám dày đặc nuốt chửng, khung cảnh xung quanh tối dần. Thiên Yết nhận ra mình đang dần tiếp cận với sân sau của trường, cô gần như tuyệt vọng, ánh sáng từ các ngọn đèn ở khuôn viên và các dãy nhà học trở nên mờ nhạt dần. Cô giữ chặt lấy chiếc điện thoại của mình trên tay không ngừng bấm số, đây đã là cuộc gọi thứ 13 tới Cự Giải kể từ lúc cô rời phòng bệnh Nhân Mã đến đây, dù cứ đinh ninh trong lòng rằng hi vọng để anh bắt máy là rất mỏng manh, nhưng Thiên Yết vẫn không thể ngăn được bản thân bấm vào dòng số quen thuộc trên màn hình... Cô thực sự không biết mình sẽ làm gì tiếp theo để tìm Cự Giải nữa, không gì cả, cô chỉ biết rằng cô sắp phát điên đến nơi rồi... "Thiên Yết!" - !!! Thiên Yết dường như ngừng thở... Bước chân cô khựng lại, cả người như dừng lại giữa không trung. Cô không dám cử động, cô sợ những tiếng sột soạt nhỏ nhất cũng có thể át đi tiếng gọi quen thuộc nhưng yếu ớt ấy. "Thiên Yết! Tớ đau...!" Là giọng của Cự Giải! Chắc chắn là giọng của Cự Giải. Cô nhìn vào màn hình điện thoại, không có cuộc gọi nào được kết nối, nhưng Thiên Yết thề rằng mình không nghe lầm. Trái tim cô nhảy lên dữ dội, Thiên Yết cố gắng hít sâu, cô không còn giữ được bình tĩnh, mồ hôi trên tay cô liên tục túa ra dù hiện tại trời đang lạnh hơn mọi khi rất nhiều. Hoảng loạn vì lo sợ rằng đã có chuyện xảy ra với Cự Giải, cô lập tức chạy về hướng phát ra giọng nói ấy. - Cự Giải!!! Cậu đang ở đâu?? Cự Giải!!!! Thiên Yết hét đến khàn giọng, tay nắm chặt điện thoại đến phát đau, nhưng cô chẳng mảy may màng tới. Cứ lần theo tiếng gọi yếu ớt kia, cô men theo con đường khuôn viên chạy ngược về phía sau trường, để những ánh đèn phía xa nơi dãy nhà học dần khuất khỏi tầm mắt. Khung cảnh xung quanh dần tối lại, một dòng khí lạnh đột ngột tràn đến. Không giống với cái lạnh cắt thịt cắt da, mà là một cảm giác lạnh toát đến tận xương sống khiến mọi thứ đều phải khép mình sợ hãi. Đến khi Thiên Yết nhận ra, khu rừng Denta đã xuất hiện ngay trước mặt cô như một bức tường đen ngòm u ám. Thiên Yết đã quên mất một điều mà bấy lâu nay mình luôn nhớ kĩ, rằng ngôi trường này được tọa lạc trong khu rừng Denta, là khu rừng được cho là rộng lớn nhất lục địa Zodiac.