Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân*Sáng hôm sau Cô tỉnh dậy -Cô gái, cô không sao chứ? Cố gái lạ mặt hỏi -Cô là ai? Tôi đang ở đâu? Thần đâu? Cô liên tục đặt ra những câu hỏi -Tôi là Ôn Như Ngọc, tôi bị chú của tôi là Ôn Cận Thần đẩy xuống vực. -Sao tôi có thể tin cô được chứ! Cô hoài nghi -Nếu giờ cô không tin tôi thì bạn cô sẽ chết đó. Anh ấy đang trúng độc rất nặng. -Vậy anh ấy đang ở đâu vậy? Ôn Như Ngọc chỉ tay về chiếc giường phía trước. -Vậy cô có thể cứu anh ấy phải không? -Đúng vậy! Nhưng... tôi có một điều kiện. -Cô mau nói đi! -Sau khi tôi chữa khỏi cho anh ta, cô và anh ta phải đưa tôi lên trên! -Được thôi!! -À, quên chưa xưng tên, tôi là Lục Ánh Dương, cô có thể gọi tôi là Dương Dương hoặc Dương nhi! -Vậy tôi gọi cô là Dương Dương nhé?! -Được thôi! -Bây giờ cô uống thuốc đi, trong người cô cũng có chất độc đó. Giờ tôi đi nấu thuốc cho anh ta! Như Ngọc nói -Cảm ơn cô! *1h sau -Tôi nấu thuốc xong rồi đó, cô cho anh ấy uống đi! Cô lại gần chỗ anh đút thuốc cho anh uống. *Sáng hôm sau -May quá, anh tỉnh lại rồi. -Em ngồi đây suốt đêm sao?! -Đúng, cô ấy ngồi cạnh anh suốt cả đêm đấy! Như Ngọc nói -Cô là ai? Anh ngạc nhiên -À, giới thiệu với anh đây là Ôn Như Ngọc,cô ấy đã cứu chúng ta đó! -Chào cô, tôi là Ngôn Bạch Thần. -Chào anh! Dương Dương à, đến giờ cô phải uống thuốc rồi đó, uống hết chén này là độc cô sẽ khỏi hẳn! -Cảm ơn cô! *Trưa Cảnh tượng lúc cô và anh ở dưới vực bất giác hiện lên trong đầu cô -Nè, em đang nghĩ gì mà thơ thẩn vậy?! -Đâu có gì?! Anh đặt mấy quả đào trên bàn, nói -Em ăn đi! -Anh ăn chưa? -Tôi ăn rồi! Cô lấy một quả đào đặt vào tay anh -Anh ăn đi!